CLB tư nhân golf nổi tiếng của thành phố.
Ông Hòa cùng với các vị giám đốc khác vui vẻ bàn chuyện. Hôm nay đúng là một ngày vui đối với ông. Người cháu “hờ’ này không làm ông thất vọng.
Hải Đăng sau khi thực hiện cú đánh HIO* chỉ với phát đánh nhẹ nhàng. Tất cả mọi người xung quanh vỗ tay khen ngợi. Một vị giám đốc lên tiếng:
- Anh Hòa hôm nay may mắn quá. Có đứa cháu giỏi giang như vậy, lần sau đi không cần em hỗ trợ nữa rồi.
Ông Hòa nét vui đã không thể giấu được trong lòng, cao giọng nói:
- Thằng bé còn nhiều thiếu sót, phải học các chú dần.
- Ông cứ nói quá, cú đánh hay như vậy, bọn tôi học mấy năm còn không bì được. Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Hải Đăng phủi tay nhìn một đám người cười cười nói nói . Cậu im lặng không nói gì, đưa mắt nhìn xung quanh sân đánh rộng lớn. Thú vui xa xỉ mà mẹ con cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Trong đám người đang bàn chuyện, một vị giám đốc thâm niên trong giới vỗ vai ông Hòa, nói:
- Cô con gái rượu của ông mấy đứa con cháu trai nhà tôi đây không dám động. Nhưng thằng cháu này, hay ông suy xét lại, để nó cho đứa út nhà tôi.
- Ông Hùng này nhanh quá, dám đặt trước cơ đấy. Bọn tôi còn chưa lên tiếng.
- Khà khà. Xuất chúng thế này, không nói trước sợ anh Hòa đây để cho người khác.
Ông Hòa vốn đã biết bạn già mình ngay buổi đầu gặp mặt đã để ý thằng bé nhà mình, không khỏi vui vẻ trong lòng. Ông đưa mắt nhìn ra chỗ Hải Đăng đang đứng. Vóc dáng cao ráo, khuôn mặt khôi ngô sáng lạng lại còn thông minh nhanh nhẹn. So với đám công tử bột, thằng bé rõ ràng hơn hẳn. Nếu là con rể ông thì tốt rồi. Đáng tiếc.
Lưu Hải Đăng ngồi trên xe rời khỏi sân đánh. Gió mát rượi thổi vào mặt, cậu vậy mà không chút lưu luyến khi rời nơi dát tiền này. Nhớ đến ánh mắt và cái vỗ tay thân mật của chú Hòa vừa rồi, trong lòng cảm như bước lên thêm một bậc. Chỉ cần tạo vị trí lớn trong lòng người đàn ông này, cậu mới bảo vệ được mẹ mình. Nghĩ đến đây, đối mắt cậu đột nhiên sâu hơn.
Ông Hòa tuy bề ngoài luôn nghiêm khắc nhưng thực ra lại cưng chiều cô con gái hết mực. Hải Đăng hiểu rõ điều này. Bằng chứng là trên tay cậu đang xách một hộp bánh kem nhỏ, đem về cho người nào đó. Nhìn chiếc bánh kem phủ một tầng dâu tươi , mùi thơm ngọt ngào, bất giác lại nhớ đến gương mặt của Hoài Phương. Có nên nói cho cô biết, hôm nay cậu đã biểu hiện tốt đến như thế nào. Hay đáp lại vẫn là ánh mắt khinh miệt ấy. Hải Đăng tự bật cười trong lòng.
Khi giúp việc mở cổng ra, Hải Đăng thấy mẹ mình tay cầm bao nhiêu thứ, vẻ mắt hốt hoảng lao ra. Ông Hòa ở bên cạnh cũng nhìn thấy, chưa kịp lên tiếng hỏi, mẹ cậu đã nói:
- Mình, Hoài Phương con bé nó gặp tai nạn, giờ đang nằm ở phòng cấp cứu.
Hộp bánh kem rơi xuống, vỡ nát. Cho đến khi bà Yên quay qua đã không thấy bóng con trai mình đâu.* Hole in one (cú đánh một gậy vào lỗ).