Xin lỗi em không phải là cô gái ấy.

Nhập viện

-Ở đâu?"Minh Nhật gấp gáo hỏi"

-Ở quán bar Tạ Lương "Lương"

Minh Nhật vội vã với tay lấy chiếc áo khoác rồi chạy thẳng ra ngoài gọi một chiếc taxi đưa tới quán bar

Lúc này ở quán bar náo loạn cả lên,những người có mặt đều sợ hãi chạy mất. Hạ Vi đứng trước đám côn đồ,ánh mắt ánh lên tia lửa

-Bà đây làm phục vụ,đéo phải làm gái mà chúng mày sờ mó lung tung"Vi"

Rồi đá một cước vào hạ bộ của tên cầm đầu, khiến hắn đau điếng ngã khuỵu. Cô nhân lúc đám đàn em hắn còn đang đứng đờ người ra đó mà chạy đi

-Chúng mày què à,đứng đó làm gì mau đuổi theo con ranh đó cho tao.

-Mày đứng đực ra đó chỉ,mau lại đây đỡ tao dậy

-Đại ca,anh có sao không ạ

-Tao đá mày xem,mày có sao không

-Dạ,thôi ạ

-Đứng đây chi nữa,đuổi theo đi chứ

Thời gian tíc tắc trôi qua

-Dạ,cảm ơn bác ạ

Minh Nhật vội vàng chạy vào quán bar đập vào mắt là khung cảnh hoang tàn,bàn ghế bị lật đổ, những mảnh lý thủy tinh vỡ nát trên sàn nhà. Anh móc chiếc điện thoại trong túi ra gọi cho Lương

-Alo,Hạ Vi đâu rồi"Minh Nhật"

-Hạ Vì, không ở quán bar sao "Lương"

-Mày rời đi rồi phải không"Minh Nhật"

-Lúc nãy,tao cùng bạn ở quán bar thaay có đám gây sự với đứa con gái nhìn quen lắm,rất giống Hạ Vi, nhưng mà tao say nhìn không rõ"Lương"

-Tao biết rồi"Minh Nhật liền cúp máy"

Minh Nhật chạy đi khắp con hẻm gần đó đều không thấy,bỗng một tiếng kêu đau đớn phát ra từ con hẻm có bóng đèn chập chờn chớp nháy ở phía kia phát lên. Anh vội chạy đến đó, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của một người từ trong bóng tối bước ra. Là Hạ Vi,cô cả người đều dơ bẩn, người còn dính máu

-Cô bị thương rồi"Minh Nhật lo lắng"

-Cậu nói vết máu này sao, không phải của tôi"Vì"

-Không phải,tay cô bầm rồ"Minh Nhật nắm lấy cánh tay bị bầm của cô lên"

-A,đau"Vi"

-Cô,còn biết đau sao,mạnh mẽ đến vậy hạ tới mấy tên đàn ông"Minh Nhật cáu gắt"

-Tôi bị thương còn không nhăn nhó,cậu nhăn nhó cái gì "Vi"

-Cô..."Minh Nhật"

-Sụyt,yên nào. Tôi buồn ngủ rồi mượn lòng ngực này của cậu nhé

Thế là cô thiếp đi nằm trọn trong lòng ngực ấm áp mà sau giấc. Cậu không yên tâm bế cô đến bệnh viện gần nhất

Ánh nắng ban mai,lên lỏi qua từng khe cửa chiếu đến gương mặt đang nằm sâu giấc nồng. Có lẽ đây là lần đầu tiên,kể từ khi mẹ rời đi,cô có một giấc ngủ ngon đến thế, không bị những kí ức u tối làm thức giấc.

Cậu ngồi ngủ quên bên chiếc giường bất giác cựa nhẹ. Thế mà lại vô tình làm cho người đang nằm ngủ kia tỉnh giấc,đôi mắt to tròn nhìn lên trần nhà trắng tinh,mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi. Cô không thích bệnh viện,cô vội nhích người ngồi dậy,định di chuyển chân qua một bên để trèo xuống giường nhưng khi nhìn thấy gương mặt đang ngủ say kia,cô vô thức với tay chạm nhẹ lên hàng lông mi mềm mại

"Thật thích"(Hạ Vi nói trong lòng)

-Ưm,cô tỉnh rồi"Minh Nhật"

Hạ Vi kịp thời rụt tay lại

-Ừm,tôi tỉnh rồi.Cảm ơn cậu Minh Nhật (Chưa bị phát hiện thật may)"Vi"

Bên ngoài cửa phòng bệnh

-Lương à, chúng ta có nên vào không"Tuyết"

-Đương nhiên là không rồi, chúng ta nên để không gian riêng cho họ"Lương"

-Còn giỏ trái cây này thì sao "Tuyết"

-Lát nữa, chúng ta quay lại thăm. Bây giờ anh đưa em đi chơi.