Xin lỗi em không phải là cô gái ấy.

Tỉnh rượu... Lại say nữa rồi

-Ưm"Bố"

-Tỉnh rồi "Băng"

-Bố đã ngủ bao lâu rồi

-Không lâu... Nhưng tối qua ông sốt rồi"Băng"

Người đàn ông sờ nhẹ lên trán,đụng vào chiếc khăn còn ấm, vừa mới được thay xong

-Con đã thức cả đêm chăm bố sao

-Không có,tôi có ngủ đủ giấc. Không phiền ông lo "Băng"

-.....

-Ông khoẻ rồi chứ,khoẻ rồi thì ngồi dậy ăn chút cháo đi,tôi mới nấu còn ấm lắm "Băng"

-Con đã ăn chưa. Hay là cùng...

-Tôi ăn rồi. Phần trong bếp này,tôi mang đến bệnh viện cho chị,chị ấy bị kiệt sức nằm viện rồi "Băng"

-Bố xin lỗi hai con "lời ông nói rất nhỏ, chỉ mình ông nghe thấy"

-....

-Con là tiện tay nấu một phần cho bố sao

-Ừm *Không phải, là con cố tình nấu dư* "Băng"

Người đàn ông không nói gì nữa lặng lẽ bước đến bàn ăn,múc một muỗng cháo ấm nóng nuốt vào cơ thể

-Tay nghề con lên rồi"Bố"

-Vẫn vậy, chỉ là ông đã lâu rồi chưa từng ăn món tôi nấu nữa thôi"Băng"

-Cũng phải,món còn nấu mùi vị vẫn rất giống với mẹ con làm. Ta vẫn là không thể đối diện,mãi chạy trốn.

Băng không nói gì chỉ là khẽ cười nhẹ, có lẽ đã rất lâu rồi bố cô tỉnh táo,ôn nhuận đến thế.

-Bố cùng con đi thăm chị

-Không cần đâu. Ông ở nhà nghỉ ngơi là được rồi,đừng uống rượu nữa *nó không tốt cho dạ dày*. Chị ấy không vác ông về được đâu

Nói xong Băng liền rời đi,gọi xe đến bệnh viện. Còn người đàn ông đứng nhìn dáng vẻ kia khuất đi rồi đóng cửa lại.

Bao trùm ngôi nhà là một màu u uất,ông bước từng bước nặng nề đến chiếc gương, nhìn mình trong gương ông cười nhạt

-Thật nhếch nhác và hèn nhát. Mày chẳng khác gì con chuột,chạy chửi rút vào những chiếc hang tối đen và bẩn thỉu. Ha,dáng vẻ người bố năm đó mày đánh mất rồi

Phản chiếu trên gương là hình ảnh người đàn ông tóc dài che qua mắt,râu ria lởm chởm,quần áo xộc xệch và đầy mùi rượu

-Từ Hải Quang nhìn xem mày có còn là người nữa không.

Ông nhìn vào gương cười lớn, như kẻ điên mà nói chuyện với chính mình trong gương

-Thay đổi đi,hãy trở về làm người bố của năm xưa

-Là ai,là ai đang nói.

-Là tôi,là anh đều phải. Tôi chính là sự vung vẫy cuối cùng. Tỉnh lại đi, vẫn còn kịp

Quang choàng tỉnh dậy, thì ra là mơ. Anh nhìn mình một lần nữa trong gương

-Phải, mình cần thay đổi

Ông với tay lấy chiếc kéo cắt đi phần tóc thừa,cạo râu sạch sẽ. Rồi tiến tới tủ quần áo,chọn ra bộ đồ sạch sẽ, chỉnh tề, bước vào nhà tắm rửa trôi đi mùi rượu

Ở bệnh viện

-Tôi về trước đây, cô nghỉ ngơi sớm"Minh Nhật"

-Ừm,cậu về cẩn thận"Hạ Vi"

Minh Nhật vừa rời khỏi,Băng bước vào

-Chị khoẻ rồi chứ

-Nhìn xem,chị khoẻ như trâu ý. Bố sao rồi,tối qua chị thấy ông rất nóng

-Chỉ là sốt nhẹ thôi,sáng nay hạ rồi

-Vậy thì tốt,chiều chị cũng xuất viện rồi,em đâu cần đến thăm làm gì, không ở nhà chăm sóc bố đi

-Em nói rồi ông ý hạ sốt rồi,chị quan tâm mình đi,kiệt sức mà nhập viện đấy "Băng cau có"

-Thôi được rồi,bà cụ non. Chị khoẻ mà kiệt sức gì đâu,chẳng qua là bị bầm nhẹ ở tay thôi

Băng im lặng một lúc lâu mới cất tiếng

-Em có nấu ít cháo cho chị,ăn cho ấm bụng.

Hạ Vi mở cà men ra, mùi thơm nhẹ nhàng bay thoang thoảng bên mũi,múc một muỗng bỏ vào miệng từ từ nếm mùi vị

-Thật giống "Hạ Vi"

-Giống gì cơ "Băng" * Chị và ông ấy thật giống nhau. Bà ta đã đi lâu như vậy rồi nhưng mà hai người vẫn luôn nhớ. Em dù sinh ra sau nhưng lại mang gen trội của bà. Em không biết có phải mình hơi kì quái không,em rõ ràng có thể lưu rất nhiều mùi vị khác nhau vào trí nhớ nhưng khi nấu ăn em chỉ có thể nấu mùi vị này,dù rất muốn xoá nó đi nhưng em không thể làm được. Có lẽ đối với chị và bố, nó là một phần trong ký ức đẹp của hai người và cả em. Em không biết mình có thật sự hận bà không, nhưng em biết khi say bố luôn nhìn em thành mẹ mà chửi mắng,đánh đập. Lúc đó,em chính là thật sự hận bà,mỗi lần đều là chị bảo vệ em. Em muốn một lần chị có thể giả vờ yếu đuối để em bảo vệ chị được không*

-Ừm, không có gì. Rất ngon"Hạ Vi"

Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng đã gần 11 giờ trưa

-Em về đi,5 giờ chiều chị sẽ tự về"Hạ Vi"

Băng không nói gì chỉ gật đầu rồi rời đi

-Nhớ chăm sóc bố đấy "Hạ Vi nói với theo"

Băng đi được một lúc lâu, nhìn thấy đám đông tụ tập vây quanh nhìn gì đó rất náo nhiệt nhưng cô không để ý mà bước về nhà

Ở đó có một người đàn ông ăn bận sạch sẽ nhưng quần áo xộc xệch nằm lăn lóc trên bãi rác nhà dân gần đó, mùi rượu tỏa ra nồng nặc.

Băng trở về đến nhà, mở cửa bước vào nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ,lòng có chút vui

-Có lẽ,ông ấy vẫn ở nhà"Băng"

Nhưng đáp lại cô là sự hụt hẫng,cô đã đi khắp căn nhà vẫn không thấy bóng dáng đó đâu cả.Cô nhìn ra cửa, hình ảnh người đàn ông tay cầm chai rượu bước từng bước loạng choạng về ngôi nhà. Ông đứng trước nhà,quăng chai rượu xuống đất làm nó vỡ toang

-Lại say nữa rồi "Băng bất lực thốt lên, nhưng lời nói này rất nhỏ chỉ mình cô nghe thấy"

-Anh đã làm gì sai,tại sao lại bỏ anh... Đồ đàn bà mất nết,đã có chồng con rồi vẫn ngoại tình. Tại sao,tại sao mày lại giống ả ta đến vậy....Mày đứng ngó cái gì,màu đỏ táo dậy....

Ông ta đứng la hét, chửi rủa đến nửa ngày mới dừng.

Chú thích: dấu *...* Suy nghĩ trong lòng nhân vật