Xuyên không cấp hệ thống

Chương 3: Học Sinh Thiên Tài (3)

Tư Yết đang suy nghĩ thì giọng nữ chính vang lên.

- "Cậu như vậy là không được đâu, bác trai bác gái mà nghe được tin cậu ăn ở căn tin thì không tốt đâu."

Nữ chính làm như vẻ mình là người sáng soi con đường để đi cứu đất nước vậy.

-“ Bảo cậu nè, nhà tôi đóng rất nhiều tiền để đi xây dựng căn tin của trường này đấy, tôi tới đây ăn tí thì cậu làm như vẻ tôi đi quỵt tiền người ta vậy.”

Tư Yết mỉm cười ngẩng đầu đáp lại nữ chính, nữ chính lo chuyện bao đồng quá đấy.

-“ Không, mình không có ý đấy. Mình chỉ quan tâm cậu thôi, sao hôm nay cậu lạ thế.”

Thường ngày cô ta quan tâm Hoa Thư một chút thôi thì cô ấy đã biết ơn mình muốn sống đi chết lại rồi, sao hôm nay lại làm như mình lo chuyện bao đồng vậy.

-“ Ừ, cảm ơn. Còn có việc gì nữa sao.” Thấy nữ chính cứ đứng lì ở đấy không có ý định về chỗ, mà Tư Yết nhướng mày khó hiểu.

Còn đứng đây nhìn mình ăn chắc.

Nữ chính đứng đây thì mình làm sao mà ăn ngon được.

-“ À, không có chuyện gì nữa. Vậy..vậy mình đi nhé.”

Nữ chính làm dáng vẻ tủi thân, đi về chỗ đám hot girls kia. Đám hot girls chả biết chuyện gì nhưng thấy vẻ mặt đó của nữ chính lại suy nghĩ do Tư Yết ăn hiếp, một đám xoay quanh an ủi nữ chính.

-“ Mình nói cậu rồi, cậu đừng quan tâm tới cậu ta nữa. Thiên tài, nhà giàu xinh đẹp là giỏi lắm sao. “

-” Dù thế nào đi chăng nữa thì Hoa Thư cũng là bạn mình mà.”

Nguyên Kì mắt đỏ ửng nói một câu.

-“ Cậu còn để ý đến cậu ta làm gì, suốt ngày ra vẻ. Học giỏi thì ngon lắm sao.”

-“ Đúng vậy, Nguyên Kì cậu đừng để ý cậu ta nữa.”

-“ .......”

Một đám người ồn ào thật điếc tai, làm thu hút không biết bao nhiêu học sinh. Nguyên Kì cố ý liếc mắt về phía Tư Yết đang ăn ngon lành một cái, Tư Yết tỏ vẻ vô tội. Cô cũng đâu có làm gì, bị vu oan cảm giác này....... Diễn xuất của nữ chính nên đoạt giải oscar đi là vừa.

Tư Yết một mình ăn xong một đống thức ăn, cả người đều cảm ngập sức sống. Cô vươn vai đứng dậy đi về lớp, trở về chỗ ngồi.

Thế là mọi thứ chứ như thế lập đi lập lại, cô mỗi ngày đều tới nhà ăn với một đám vú nuôi. Nhưng mọi thứ đâu phải cứ luôn êm ả như vậy, có một ngày Tư Yết được nghỉ ở nhà. Buổi sáng đặc biệt dậy sớm đi mua đồ, Tư Yết vừa mới bước từ lầu xuống là một đống người hầu đang bưng thức ăn lên. Cô bước tới đó nhẹ nhàng ngồi xuống bàn ăn, vì bố mẹ nguyên chủ khá bận rộn cho nên cả mấy tháng không thì tới mấy năm mới về nhà một lần, nên tất cả các việc trong nhà đều giao cho một người quản gia là bà Nhân trông coi. Nguyên chủ cũng không biết Quản gia đã ở nhà cô mấy chục năm rồi, cô chỉ biết từ khi cô sinh ra quản gia đã luôn ở bên quan tâm chăm sóc cho cô.

Tư Yết vừa lắc đầu thương cảm cho quá khứ của nguyên chủ, vừa ngồi xuống bên bản ăn. Quản gia Nhân không biết đứng bên cạnh từ bao giờ cũng lên tiếng chào buổi sáng.

-“ Chào buổi sáng tiểu thư, sao hôm nay cháu dậy sớm thế, không phải hôm nay không cần đi học hay sao ạ? Chắc nhớ ông bà chủ lên không ngủ được phải không?”

Nhân Quản gia hiền từ vuốt tóc cô như một người mẹ yêu thương đứa con mình.

Tư Yết mỉm cười.

-“ Không phải đâu ạ, chỉ là xíu nữa cháu có việc cần làm nên phải dậy sớm chút.”

Một người quản gia hiền từ như vậy, chắc chắn ngày thường nguyên chủ với bà ấy cũng rất thân thiết. Nhìn trên bàn nhiều thức ăn, nhưng cô chỉ với tay lấy ly sữa uống.

-“ Cháu ăn xong rồi, bác bảo người lái xe đưa chìa khóa xe ra đây giùm cháu nhé.”

Tứ Yết nhận chìa khóa xe từ quản gia, một mình lái xe tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Đi qua đi lại một vòng lớn, cô không thấy được đồ gì ưng ý. Tâm tình không được tốt mà đi ra ngoài, đang đi bỗng dưng có một người không may trượt chân, hướng ngay về chỗ Tư Yết mà té.

Cmn, chỉ có cô xui xẻo đi đâu cũng gặp nạn.

Nhanh chóng né người sang một bên nhưng không may vẫn bị người ta túm, ngã chung một chỗ.

Khốn kiếp, còn kéo cô té chung à.

Thằng cha to xác này là ai đây.