Xuyên không cấp hệ thống

Chương 4: Học Sinh Thiên Tài (4)

Tư Yết vừa xoa tay vừa xoay người đứng dậy, đầu hơi choáng váng nhìn xuống người kéo mình. Trong tầm mắt là một chàng trai cũng đang đứng dậy, một vòng ánh sáng xoay quanh người chàng trai khiến ai cũng đau mắt.

Cái gì đây, ra đường còn dùng đèn flash khiến cho bản thân chói chang dữ vậy.

[ Ký chủ không phải là ánh sáng bình thường đâu, đó là một loại ánh sáng gọi là ánh sáng nhân vật chính. Nhưng sao ký chủ lại nhìn được ánh sáng này vậy. Nữ chính cô cũng đâu nhìn thấy.]

Nhìn thấy thì phải nói với ngươi chắc, vòng sáng nữ chính mờ tới mức không nhìn thấy luôn mà.

Người này là nam chính sao, được lắm. Dù là nam chính cũng không được kéo người khác té chung như vậy chứ.

[ Ký chủ bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần.]

Nói thật, ngươi phải đi khám não coi có bị làm sao không, ta vẫn rất bình tĩnh nhá.

[ Phải nói với ký chủ rằng hệ thống không có não, chỉ có máy móc.]

Ồ, thì ra não cũng không có.

Mà ta là ký chủ của ngươi hay hắn là ký chủ của ngươi, hả? Hệ thống đây là làm phản.

[ Xin ký chủ đừng bôi đen hệ thống, hệ thống không có ý đó.]

Haha.

Tư Yết cười một tiếng, quay sang nhìn nam chính. Nam chính thật ra nhìn đẹp trai hơn người bình thường một chút, từ khuôn mặt sẽ cảm thấy rất đàng hoàng, dịu dàng.

Khi Tư Yết không ngần ngại nhìn từ dưới lên trên đánh giá nam chính thì nam chính cũng nhìn Tư Yết từ dưới lên trên.

Cô gái này nếu gặp từ lần đầu tiên sẽ khiến người khác không thể quên được, nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy cô có một khí thế bức người, mọi vật mọi người đều có cảm giác muốn tôn kính. Nhưng khi nhìn kĩ lại cái cảm giác kia sẽ biến mất, chỉ còn lại là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng có một chút bá khí. Cái cảm giác nhìn thoáng qua sẽ biến mất không tung tích.

-“ Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy cô gái nào xinh đẹp sao?” Tư Yết nhướng mày mỉm cười hỏi.

Nam chính: “....” Chưa thấy người nào kiêu ngạo, tự tin như vậy.

-“ Xin lỗi, vừa nãy tôi bị vấp vào cái gì ấy nên không cẩn thận làm cô liên lụy.”

-“ Vậy sao, liên lụy hay cố tình thì không biết đâu. Cậu đã vấp vào cái gì, làm ơn đi nhìn trước nhìn sau. Hôm nay vấp vào tôi, còn kéo tôi ngã cùng. Còn hôm sau thì giết tôi à.”

Nam chính: “.....”

Người xung quanh: “......”

Một chuyện mà có thể suy diễn ra giết người được sao!!! Có thể nói lí được không thế.

-“ Mình không cố tình, thành thật xin lỗi.” Cô gái này thật kì quái.

-“ Ra đường làm ơn nhìn trước nhìn sau giùm nhé.” Tư Yết bước chân đi ra khỏi chỗ đông người này.

Lần sau có nam nữ chính tốt nhất nên tránh xa một chút, khốn kiếp! Đi dạo thôi cũng xui xẻo như vậy.

Tư Yết đi tới gần một cái tiệm trang sức cổ, đây là một trong những tiệm lớn nhất mà cô đã đi qua. Cô bước chân đi vào.

-“ Chào cô bé, cháu muốn mua cái gì vậy.”

Tư Yết gật đầu với ông chủ, bước vào xem. Những tiệm đồ cổ trong thế giới hiện đại thì rất ít khi có đồ thật mấy trăm năm, những đồ cổ giả toàn bị che mắt cho thành những đồ cổ thật. Trong đây đa số đều là những đồ giả, cô dừng chân bên một cái vòng cổ được đặt trong một cái hộp sứ. Chiếc vòng cổ này nhìn liếc qua thì không có gì đặc biệt, nhìn nhìn kĩ sẽ phát hiện trên mặt dây chuyền có một bông ly biệt đỏ mờ ảo.

Tư Yết nhìn thêm mấy giây rồi lấy cái hộp đi ra, nhìn ông chủ đang tươi cười nhìn mình. Tư Yết mỉm cười nhìn lại, bước chân đi ra.

-“ Ông chủ tiệm ông thật không tồi nha, nhiều đồ thật như vậy.”

Ông chủ nghe được, trong nháy mắt sắc mặt trở lên không vui.

-“ Cô gái, cô không mua thì xin mời đi ra. Cửa tiệm của tôi như vậy là đã tốt hơn các tiệm khác rất nhiều rồi.”

-“ Tôi cũng đâu nói gì tiệm ông, chỉ nói tiệm ông nhiều đồ thật mà thôi. Nhìn mặt ông vừa rồi sẽ khiến tôi liên tưởng tới những thứ khác đấy, dù gì tôi cũng chỉ là một cô bé. Ông nghĩ quá nhiều rồi.”

Tư Yết vừa xoay hộp trong tay vừa nói chuyện.

Ông chủ:“........” Cô không có ý đó thì cô nhấn mạnh chữ đồ thật làm gì, mà thôi nghĩ lại dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ làm sao mà biết được những chuyện này được.

-“ Thôi! Cô bé cháu đúng thật là có mắt nhìn, chiếc vòng cổ này là chiếc mấy hôm trước tiệm ta mua được từ một người rất thần bí với giá đắt đỏ đấy.” Ông chủ có cảm giác mình đã nghĩ nhiều rồi, nhìn vào chiếc hộp trong tay Tư Yết lại bắt đầu giới thiệu sản phẩm.

-“ Được rồi giá đắt đỏ của ông là bao nhiêu vậy.” Tư Yết nhìn ông chủ tiệm loay hoay giới thiệu sản phẩm.

-“ Chỉ có 250 triệu, cô bé thấy thế nào.” Tự dưng ông chủ nhìn vào sâu đôi mắt của cô gái đối diện, cảm giác sự kính trọng người đối diện xuất phát từ cả tâm hồn.

-“ Đắt quá, 5 triệu.” Tư Yết nói bằng giọng nhẹ nhàng.

-“ Được.” Ông chủ làm theo một cách vô thức.

Giá cả xong xuôi, Tư Yết ra ngoài cửa tiệm lái xe về nhà.

Tới khi xe Tư Yết Khuất bóng khỏi ngã rẽ ông chủ tiệm mới giật mình một cái.

Đột nhiên nhận ra mình bán sai giá cả, khóc không ra nước mắt.

Mình hôm nay bị làm sao không biết, trúng tà chắc. Cô bé đó thật đáng sợ.