Cầm chiếc hộp bỏ vào trong túi áo, Tư Yết đi thẳng vào trong phòng khách. Nhìn thấy quản gia Nhân đã chỉ đạo những người giúp việc dọn dẹp nhà cửa, trong đầu xuất hiện nghi vấn. Tư Yết đi lại gần hỏi:
- "Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?, sao cháu không nhớ ra nhỉ!."
-"Hôm nay ông bà chủ về, chúng ta phải đón tiếp thật chu đáo." Quản gia Nhân nở nụ cười hiền hậu nhìn Tư Yết.
À. thì ra là ba mẹ nguyên chủ về. Còn tưởng hôm nay là ngày gì đặc biệt nữa chứ.
-" À, thì ra là vậy. Vậy thì cháu lên phòng một lát nhé, xíu nữa hai người có về thì bác gọi cháu xuống."
-" Ừ, cháu lên phòng nghỉ ngơi đi. Xíu ông bà chủ về bác sẽ gọi."
Tư Yết đi thẳng lên phòng, để hết đồ lên bàn Tư Yết qua giường nằm thẳng xuống.
-"Oa" ngáp một hơi dài, Tư Yết bất giác ngủ đi.
Tới nửa đêm, một âm thanh máy mọc lanh lảnh vang lên. Khiếm Tư Yết giật mình tỉnh dậy.
[Ký chủ, Xin ký chủ thức dậy để chuẩn bị làm nhiệm vụ.]
Ngươi muốn chết!
[ Xin ký chủ bình tĩnh, giận giữ sẽ không thể giúp được gì trong tình huống như thế này đâu.]
Ngươi muốn chơi ta sao, nữa đêm còn đi làm nhiệm vụ cái gì.
Không làm.
Tư Yết làm hành động muốn ngủ tiếp.
[Mong ký chủ hãy suy nghĩ lại, đây là nhiệm vụ đầu tân sinh mà ký chủ phải làm.]
Không làm.
[ Được, vậy thì hệ thống phải kích hoạt sự trừng phạt, nếu ký chủ chịu đựng được đến ngày mai thì không phải làm nhiệm vụ tân sinh tối nay nữa. Bắt đầu sự trừng phạt.
Bắt đầu 3...2...1..]
Kệ ngươi dù ngươi có phạt gì đi nữa thì ta cũng chẳng bận tâm.
Đang muốn đi ngủ lại thì bỗng dưng Tư Yết phát hiện mình không thể nhắm mắt lại.
Trừng phạt gì đây, sao ta lại không nhắm mắt được.
[ Đây chính là sự trừng phạt giành cho ký chủ, mong ký chủ có thể chịu được đến ngày mai.]
Được, hệ thống ngươi được lắm. Ta làm còn không được sao.
[ Vậy thì xin ký chủ nhanh chuẩn bị để đi ra ngoài.]
Những ánh đèn đêm nhấp nháy trong những ngõ hẻm tràn ngập bóng tối. Cuối một con hẻm nhỏ có một cô gái đang ngồi lấp sau đấy không xa, đang lẩm bẩm.
-" Nhiệm vụ gì?"
[ Mục tiêu trong không gian này của ký chủ tên: Phong Nhật.Hiện tại mục tiêu đang đến gần, ký chủ chỉ cần cứu nhân vật mục tiêu là được.]
Sau khi hệ thống dứt lời, có một nhóm thanh niên đang lôi kéo một học sinh đi tới. Vừa thấy đi vào đủ sâu không thể bị ai phát hiện. Thì những thanh niên tóc xanh, tóc đỏ đã bắt đầu không ngừng đánh đập cậu học sinh.
-" Đánh mạnh nên, đánh để cho nó biết điều một chút. Dám cướp người yêu của đại ca, đánh mạnh nữa lên."
Thanh niên tóc xanh không ngừng vừa đánh vừa nói, được một lúc có người thanh niên khác giờ tay nên gia lệnh dừng lại.
-" Được rồi, tụi mày lui xuống đi. Để tao xả giận."
Giọng người thanh niên vừa dứt, giọng hệ thống lại một lần nữa vang lên.
[ Ký chủ thời cơ thích hợp đến rồi, ký chủ mau ra cứu mục tiêu đi thôi.]
Tư Yết hừ một tiếng rồi bắt đầu nói.
-" Hệ thống ngươi xem lại nhiệm vụ, ngươi nói chỉ cần cứu người là được. Không quản lúc nào, vậy thì đứng đây xem kịch hết, rồi lại ra cứu sau cũng được."
[ Tại sao ký chủ lại như vậy chứ, ký chủ nhà người ta nghe lời. Lại còn chăm chỉ làm đúng nhiệm vụ giao cho, mà ký chủ nhà mình lại hờ hững không quan tâm là sao. Mong ký chủ suy nghĩ lại.]
-" Ta đây là làm đúng nhiệm vụ đề ra thôi."
Người thanh niên được gọi là đại ca khi nãy tiến lên, nắm lấy cổ áo của Phong Nhật mà hết lên.
-" Mày là cái tha gì mà lại được sinh ra ở một gia đình giàu có như vậy."
-" Mày là cái thá gì mà cướp người yêu tao."
Sau mỗi một câu, lại đấm vào bụng Phong Nhật một cái.
Sau một lúc lâu, đám người bỏ đi. Để lại Phong Nhật một mình.
-" Còn không đi ra, xem kịch lâu như vậy."