[ xuyên không ] đại hoàng tử ! buông ta ra !

Chap 14 : Đoàn tụ

Sáng hôm sau , Vân Nguyệt thức dậy. Ánh mắt cô dừng lại trên người của một vị nam tử điển trai. À không nói đúng hơn là một vị nữ cải nam trang.

Anh Vũ đang nằm ngủ bên cạnh cô. Vân Nguyệt khẽ mỉm cười vén lọn tóc đang vương trên gương mặt thanh tú của Anh Vũ lên. Cô nằm bên cạnh ngắm Anh Vũ ngủ.

Anh Vũ ngủ cũng rất đáng yêu a. Gương mặt xinh đẹp thanh thoát tựa như một tấm lụa trắng tinh khiết. Đôi mắt long lanh tựa pha lê ẩn sau hàng lông mi cong vút. Má cô hồng hồng như trái đào làm Vân Nguyệt chỉ muốn cắn một cái.

- Vân Nguyệt , cô dậy từ khi nào vậy ? - Anh Vũ bất chợt tỉnh

- À tôi mới dậy thôi - Vân Nguyệt cười

- Cô đi rửa mặt đi , tôi sẽ kêu người chuẩn bị điểm tâm sáng cho cô - Anh Vũ nhìn cô

- Không cần đâu , chút nữa cô đi thay y phục rồi ra ngoài thành ăn - Vân Nguyệt nắm tay Anh Vũ

- À ừm vậy thì tôi đi thay y phục liền - Anh Vũ đỏ mặt

- Cô ... - Vân Nguyệt nhìn vào mắt Anh Vũ

- Sao ... vậy - mặt Anh Vũ đỏ ửng như trái cà chua phải quay đi chỗ khác

- Anh Vũ cô có thể mặc y phục nữ tử để đi cùng tôi không ? - Vân Nguyệt nắm vai Anh Vũ quay lại

- Nếu cô thích thì được - Anh Vũ cúi mặt xuống

- Vậy tôi cũng đi thay y phục - Vân Nguyệt xuống giường

Cả hai cùng đi thay y phục. Vân Nguyệt khoác lên mình bộ y phục màu đỏ quyến rũ. Mái tóc được làm khá đơn giản. Trang sức cô đeo chỉ là một chiếc vòng tay nhỏ

Anh Vũ nữ tính hơn trong bộ y phục màu hồng phấn nhẹ nhàng. Mái tóc được làm không cầu kì cũng chẳng đơn giản. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm một lớp phấn son nhẹ.

Cả hai cùng đi ra ngoài thành ăn chút gì đó , tiện thể mua thêm một chút đồ.

———–—–——————————

Ở một nơi khác trong cung đại hoàng tử. Vương Đông đã thức dậy từ bao giờ. Cô chính tay bước xuống bếp làm đồ ăn cho Diệp Tử như ngày trước.

Trong phòng , Diệp Tử đang thay y phục. Hôm nay anh khá rảnh vì không phải lo việc triều chính. Tiếng gõ cửa phòng vang lên nhẹ nhàng " Cốc cốc cốc ".

- Vào đi - anh nghiêm giọng

- Hoàng tử mờ người dùng chút điểm tâm - Vương Đông đặt khay điểm tâm xuống bàn

- Ừ cô ra ... - Diệp Tử quay lại lặng người khi nhìn thấy cô

- Hoàng tử có gì sai bảo - Vương Đông mỉm cười

- Sao lại là cô ? - Diệp Tử lạnh lùng hỏi

- Hầu hạ hoàng tử là bổn phận của tôi - cô nhẹ nhàng nói

- Ra ngoài hết đi - anh ra lệnh cho đám cung nữ

- Vâng hoàng tử - tất cả ra ngoài

- Vậy tôi ... - cô gượng cười nhìn anh

- Ai bảo cô phải vào bếp - Diệp Tử ghé sát vào cô

- Tôi ... Tôi - cô lắp bắp

- Cô là công chúa , quyền cao chức trọng không nên làm như vậy - anh quay mặt đi

- Tôi ... - cô cúi mặt xuống

- Cô không còn là tỳ nữ của tôi nữa. Tôi không cho phép cô vào bếp - anh quát

- A - khay đồ ăn rơi xuống đất

- Để đó không được đụng vào , thay y phục đi tôi sẽ kêu cung nữ làm đồ mới - anh ngăn cản trước khi cô chạm vào những đồ vỡ

- À ừm - cô gật đầu và đi thay đồ

Anh ngồi xuống ghế , nhắm mắt lại. Diệp Tử cũng chẳng hiểu tại sao anh hành động như vậy nữa. Thật buồn cười mà.

Vương Đông khoác lên bộ y phục màu xanh lá dịu mát , mái tóc được làm khá cầu kỳ toát lên vẻ đẹp sang trọng mà hiếm người có được. Gương mặt trang điểm nhẹ một chút tôn lên những nét đẹp vốn có của Vương Đông.

Diệp Tử và Vương Đông cùng nhau ăn điểm tâm do các cung nữ làm. Hai người ăn trong im lặng chỉ im lặng mà thôi. Anh không nói gì cô cũng chẳng muốn hé lời. Không khí xung quanh hai người trở nên ngột ngạt.

- Diệp Tử - cô khẽ gọi

- Có chuyện gì sao ? -Diệp Tử không nhìn cô trả lời

- Anh nói gì đi chứ - Vương Đông nhỏ giọng

- Tôi biết phải nói gì đây trong khi 10 năm trời cô sống ở đây với thân phận tỳ nữ của tô. Trong những ngày cô ở cung hoàng tử cô cũng chẳng nói gì về chuyện đó. Cô nghĩ tôi phải nói gì đây - anh nhìn Vương Đông như muốn ôm cô vào lòng

- Tôi thực sự xin lỗi tôi không cố ý gạt cậu - Vương Đông buồn bã nhìn anh

- Cô có nghĩ tới cảm giác của tôi khi cô quay bước đi không ? - Diệp Tử hỏi

- Tôi biết tôi sai mà. Đừng la tôi nữa được không - Vương Đông ánh mắt long lanh nhìn anh

- Tôi ... thôi được rồi tôi không trách cô nữa đâu dù gì mọi chuyện cũng qua rồi - anh thở dài

- Ừm - cô gật đầu

- Ăn nhanh đi rồi còn phải sang phủ của Anh Vũ để thăm Vân Nguyệt nữa - anh nhắc nhở

- A bây giờ tôi mới nhớ. Tối qua tôi đã tìm được một cuốn sách ghi lại cách để tăng thêm sức mạnh cho Xương Hồ Xích và Tuyệt Thiên trận, cách áp chế Cực Tuyền Diêm La - cô vui vẻ nói

- Vậy thì tốt rồi mau ăn nhanh rồi đến chỗ Anh Vũ chăc Nha Phong cũng đến rồi đấy - anh nói

- Được - cô cười