Nha Phong mới sáng tỉnh dậy đã đi đến chỗ Anh Vũ. Anh chỉ qua loa dùng một ít điểm tâm. Có thể nói trong 5 người bọn họ thì Nha Phong là người nhớ việc nhất a.
Anh Vũ và Vân Nguyệt cũng đã nhanh chóng có mặt. Vương Đông và Diệp Tử cũng đã đến. Nơi mật thất lâu năm của phủ hoàng anh công lại sáng đèn.
- Tạm thời Cực Tuyền Diêm La đã bị giam lại nhưng không biết đến bao giờ nó lại phá xích đi ra - Nha Phong cho ý kiến
- Đúng vậy - Anh Vũ đồng tình
- Đây là cuốn sách tôi lấy được trong cung của mẫu thân tôi - Vương Đông lấy một quyển sách ra
- Trong đó có ghi : Cần phải hội tụ đủ tinh túy của 5 vì sao cùng tỏa sáng nhất trong một đêm - Diệp Tử nhìn cuốn sách
- Còn nữa. Nó còn nói rằng phải tìm được vật trung gian giữa 5 vì sao ấy - Vân Nguyệt chỉ vào dòng chữ
- 5 vì sao ấy sẽ cùng tỏa sáng vào một đêm và được nhận năng lực của cả mặt trăng và mặt trời , nhận được sức mạnh của trời đất - Nha Phong tiếp lời
- Nhưng tôi vẫn không hiểu. Nếu như 5 vì sao cùng tỏa sáng vào một đêm thì cũng cho là bình thường. Nhưng đêm làm gì có mặt trời được - Anh Vũ thắc mắc
- Bởi vậy ... Hay trong này có hàm ý gì sâu xa - Vương Đông suy nghĩ
- 5 vì sao cùng tỏa sáng trong một đêm - Diệp Tử trầm ngâm
- A đúng rồi. Có lẽ nào 5 vì sao này là tượng trưng cho 5 nguồn sức mạnh : kim , mộc , thủy , thổ , hỏa không ? - Nha Phong mừng rỡ
- Có lí. Vì 5 nguồn sức mạnh này luôn tỏa sáng khi ở gần nhau - Diệp Tử đồng tình
- Vậy thì mặt trăng và mặt trời sẽ là tượng trưng của cái tốt và cái xấu rồi - Vân Nguyệt lí giải
- Tôi lại không nghĩ vậy - Vương Đông phản kháng
Tất cả quay ra nhìn Vương Đông. Cô bắt đầu chỉ ra những chỗ khó hiểu và mâu thuẫn trong quyển sách. Có một số điều khá rõ ràng nhưng cũng có chỗ chưa thể hiểu.
Đây là cuốn sách được truyền nhiều đời của dòng họ Vương Đông. Tương truyền ngày xưa Cực Tuyền Diêm La hút linh khí , hồn phách của biết bao người dân. Nó được thừa hưởng một loạt những công phu tuyệt thế.
Rồi tới một ngày , có người đã dùng cả sinh mạng , nhiều năm tu đạo của mình để giam nó lại. Trước khi chết người đó đã viết một cuốn sách trao lại cho con trai của mình.
Cuốn sách đó được lưu giữ cẩn thận. Nhưng từ khi người kia mất , con của người đó đã cầm cuốn sách đi đâu không ai biết. Kể từ đó , cuốn sách cùng người con trai ấy thất lạc.
Trở về với Vương Đông , cô đang cùng mọi người suy nghĩ cách để phát huy tác dụng của cuốn sách.
- Bây giờ ngồi đây suy nghĩ cũng không phải cách hay - Anh Vũ lên tiếng
- Đúng vậy - Nha Phong gật đầu
- Tôi nghĩ nên đi tìm ra 5 vì sao mà sách nói trước - Diệp Tử ngồi xuống ghế
- Đúng vậy. Ở đây đã có tôi là thủy , Tử và Nguyệt là hỏa còn Vũ với Phong là mộc - Vương Đông nhìn xung quanh
- Chúng ta chỉ còn hệ kim và hệ thổ nữa thôi - Vân Nguyệt tiếp lời
- Nhưng chúng ta đi đâu để tìm đây - Anh Vũ thở dài
- Việc này thì có duyên sẽ gặp - Nha Phong vỗ vai Anh Vũ
- Vậy thì được rồi. Tạm thời cứ vậy đi - Diệp Tử đứng lên
- Quay trở lại việc của cô , Vân Nguyệt. Cô có thể kể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra không ? - Anh Vũ hỏi
- Được. Chuyện là như này ... Bla ... Bla ... Bla - Vân Nguyệt kể lại
- Vậy thì tốt rồi. Sau này cô sẽ có thêm rất nhiều đệ tử nữa - Vương Đông cảm thán
- Cuộc đời này tôi chỉ nhận duy nhất một đồ đệ - Vân Nguyệt lạnh giọng
- Thôi được rồi. Dù sao cô cũng đến đây rồi thì hãy ở lại một thời gian - Nha Phong nhìn Vân Nguyệt
- Đa tạ - cô cúi đầu
- Bạn bè với nhau cả không nên khách sáo như vậy - Anh Vũ mỉm cười
- Vậy còn chuyện của cô - Vân Nguyệt quay sang Vương Đông
Vương Đông đành kể hết tất cả cho mọi người nghe. Lí do cô trở thành tỳ nữ của anh và thân phận của cô.
Vương Đông được cho vào đây với mục đích tìm lại cuốn sách của Cực Tuyền Diêm La. Vì nó đã thất truyền lâu năm nhưng mẹ cô lại muốn mang nó về.
Lúc đó , cuốn sách được đại tướng quân tìm được nên cô đương nhiên phải quay về. Vì vốn là con gái cưng nên cô rất được hoàng hậu yêu chiều.
Sau khi nghe xong thì sắc mặt Diệp Tử cũng khó coi đi phần nào. Tâm trạng anh cũng vì thế mà đi xuống. Nhưng chẳng ai có thể nhận ra cả.
- Vân Nguyệt vẫn còn mệt. Xin phép chúng tôi đi trước - Anh Vũ đưa Vân Nguyệt ra khỏi mật thất
- Tôi cũng phải về đây. Cáo từ - Nha Phong đi theo
- Còn đứng đó - Diệp Tử đi được một đoạn thì quay lại
- Đến liền đợi tôi với - Vương Đông chạy theo
- Cũng là gần trưa rồi. Cô về đi - Diệp Tử không nhìn cô
- Không. Hay là chúng ta cùng đi ăn chút gì đi - cô đề nghị
- Tôi không có tâm trạng để ăn - anh lạnh lùng đi trước
- Vậy thì ... Anh nghỉ đi. Tôi sẽ mang đồ đến cho anh - Vương Đông níu tay anh lại rồi bỏ ra
Diệp Tử không nói gì chỉ quay bước đi. Cô cũng đi nhanh đến bếp để nấu đồ cho anh. Trưa nên nắng cũng gay gắt hơn bình thường làm cô cũng có phần mệt.
Còn ở chỗ Vân Nguyệt và Anh Vũ thì khác. Cả hai đang cùng dùng bữa. Những món ăn trên bàn đề rất hấp dẫn. Vì Anh Vũ biết Vân Nguyệt đang có lửa trong người nên đương nhiên sẽ dập tắt nó bằng đồ ăn và những cử chỉ nhẹ nhàng.
Vân Nguyệt không ngần ngại mà nếm thử một chút. Thực sự rất ngon a. Anh Vũ cũng vui không kém khi Vân Nguyệt cảm thấy ngon. Cứ ngỡ sẽ có một cảnh thật lãng mạng nhưng ai ngờ kẻ thứ 3 lại xuất hiện.