Kẻ thứ 3 đó không ai khác chính là Tử Đằng. Cô bé không thấy Vân Nguyệt nên chạy đi tìm. Đã tìm mọi nơi mà không thấy chỉ còn phòng của Anh Vũ. Nên cô nhanh chóng chạy đến phòng của Anh Vũ.
Anh Vũ thực sự là rất rất rất tụt hứng a.
Tử Đằng chạy vào như không có biết gì càng làm Anh Vũ giận hơn. Cô gái ngây thơ nào biết đã phá hỏng chuyện tốt của ai đó.
Vân Nguyệt nhìn thấy Tử Đằng chạy vào thì không la gì cô chỉ nhẹ nhàng gọi Tử Đằng lại ăn cùng.
Sau khi ăn xong , Tử Đằng muốn ra phố nên Vân Nguyệt cũng chiều ý cô. Anh Vũ không nói gì vì Vân Nguyệt cũng muốn đi. Ra đến phố , Tử Đằng nhanh chóng bị kẹo hồ lô thu hút. Cô bé chạy đến và bắt đầu nhìn ngắm.
- Vân ... - Anh Vũ chưa kịp nói xong thì Tử Đằng liền chạy tới
- Sư phụ con muốn mua cái này - Tử Đằng cầm cây kẹo hồ lô
- Được con cứ mua
- Đa tạ sư phụ
Anh Vũ đành phải đưa ngân lượng cho Tử Đằng mặc dù lòng không muốn.
Vì sao ? Đương nhiên là vì cô đã phá hỏng chuyện tốt của Anh Vũ.
Tử Đằng nhanh chóng cầm ngân lượng đi mua kẹo hồ lô. Cô bé thích thú cầm cây kẹo hồ lô trên tay và thưởng thức nó. Thực sự rất ngon a. Cô quay sang Vân Nguyệt đang đi cạnh mình.
- Sư phụ người dùng thử đ
- Con cứ ăn , mặc ta.
Cô ủ rũ nhìn cây kẹo rồi lại quay sang Anh Vũ
- Vương gia mời người
- Không cần đâu. Lần sau cứ gọi ta là Vũ công tử
- Vâng Vũ công tử
Anh Vũ cười nhẹ. Trong lòng cô như muốn nổ tung vậy. Đáng lẽ ra cô phải được gọi là "Sư nương" a. Là sư nương đó. Nhưng đành chịu , biết sao giờ.
Cả ba lại tiếp tục dạo phố
Hôm nay thời tiết khá đẹp. Người dân đi lại cũng khá đông đúc. Cả ba dừng chân tại một quán ăn nhỏ.
- Chủ quán - Anh Vũ gọi
- Vị công tử đây cần dùng gì - chủ quán đi ra
- Cho tôi vài món và một bình rượu lên đây
- Vâng vâng quan khách đợi một lát
- Tại sao lại gọi rượu - Vân Nguyệt hỏi
- Không có gì
Sau một hồi chờ đợi thì đồ ăn đã được mang lên.
Đúng lúc này , Diệp Tử và Vương Đông bước vào.
Vì sáng nay , Vương Đông muốn đi dạo phố mua ít đồ nên kéo Diệp Tử theo. Phải năn nỉ dữ lắm anh mới chịu đi cùng cô. Vốn biết rằng anh sẽ đi cùng nên cô không mấy bất ngờ. Bởi lẽ hôm nay anh rảnh nên sẽ có thời gian đi cùng cô. Chứ nếu như bình thường thì có năn nỉ cả ngày anh cũng không đi.
Anh Vũ nhanh chóng nhìn ra hai bọn họ và mời vào dùng bữa cùng.
- Cô có chuyện gì buồn à - Vương Đông hỏi
- Sao cô lại hỏi vậy - Anh Vũ rót rượu
- Tại thấy cô uống rượu
- Uống rượu không có nghĩa là tôi buồn
Ngừng một chút , Anh Vũ quay sang Diệp Tử
- Uống không ?
- Rót đi
Vương Đông và Vân Nguyệt nhìn Diệp Tử và Anh Vũ. Còn Tử Đằng thì vẫn ăn uống bình thường.
- Chủ ... - Anh Vũ chưa kịp gọi thì Vân Nguyệt ngăn lại
- Thôi đi. Từ nãy đến giờ hai người đã uống quá nhiều rồi
- Tôi ...
- Tôi cái gì mà tôi. Không được uống nữa
- Được. Theo cô
Anh Vũ thôi không gọi rượu nữa nhưng trong lòng thì khác.
Mọi người cũng đã dùng bữa xong , Diệp Tử lại là người đãi. Cả 5 người cùng đi với nhau dạo phố. Diệp Tử và Anh Vũ không nói gì nên Vân Nguyệt và Vương Đông cũng im lặng.
Chỉ có mỗi Tử Đằng là vẫn ngây thơ , chọn đồ và xem đồ. Vì vậy nên nhanh chóng trên tay Anh Vũ và Vương Đông đã là cả túi đồ mà cô bé mua. Tử Đằng công nhận có mắt thẩm mĩ , đồ cô bé chọn rất đẹp a.
- Tử Đằng chậm thôi - Vân Nguyệt gọi
- Sư phụ trâm cài tóc ở đây rất đẹp nha
- Con cứ chọn
- Nhưng con muốn người thử một chiếc
- Ta ...
Vân Nguyệt đang định từ chối thì Diệp Tử lên tiếng
- Cô cứ chọn đi cả Vương Đông nữa
- Ta - Vương Đông chỉ vào mình
- Đúng vậy
Vương Đông nhận được sự đồng ý liền kéo Vân Nguyệt đến chỗ Tử Đằng. Từ nhỏ tới giờ Vương Đông rất thích đồ trang sức. Từ khi quen Diệp Tử thì cô càng chú trọng và chăm chút hơn cho bản thân.
Vương Đông và Tử Đằng vui vẻ lựa trâm , hết cây này tới cây khác.
Còn Vân Nguyệt cô không hề đụng vào một cây trâm nào cả. Cô chỉ đứng đó để Tử Đằng tha hồ cài những chiếc trâm đủ màu sắc lên tóc cô. Cô không nói gì cứ mặc cho Tử Đằng cài trâm lên đầu mình.
Sau một hồi phân vân lựa chọn , Tử Đằng quay sang Vân Nguyệt hỏi
- Sư phụ người thích cây nào
- Con chọn một cái đi , ta không biết
- Mua cho người mà
- Nhưng ta không biết chọn
- Vậy để ta chọn cho cô
Vương Đông cầm hai cây trâm lên.
Một cây được chạm khắc giản dị , không quá màu mè nhưng lại toát lên vẻ đẹp thanh cao. Một cây lại có những họa tiết hoa văn tinh sảo , màu sắc sặc sỡ , toát lên vẻ đẹp quyền quý cao sang.
Sau một hồi phân vân , Vương Đông cầm cây trâm được chạm khắc giản dị lên
- Cái này đi vì nó rất hợp với con người , tính cách và hoàn cảnh của cô
- Đúng vậy , sư phụ rất giản dị a
- Vậy lấy cái này đi
- Được
Cây trâm được cài lên mái tóc óng mượt của Vân Nguyệt. Thực sự là rất xinh đẹp a.
Một vẻ đẹp thuần khiết , trong sáng , cao cao tại thượng nhưng không kém phần xinh đẹp dịu dàng. Vương Đông nhìn và tự khen chính bản thân.