[ xuyên không ] đại hoàng tử ! buông ta ra !

Chap 17 : việc đại hoàng tử nên làm

Một ngày mới lại bắt đầu , Diệp Tử lại đau đầu với những việc triều chính.

Anh nhanh chóng thay y phục , ăn sáng rồi vào cung.

Ở bên ngoài là hàng dài cung nữ đang chờ. Khi anh vừa bước vào , tất cả đều quỳ xuống hành lễ. Anh thở dài mệt mỏi vẫy nhẹ tay , tất cả đều đứng lên.

Anh bước vào trong đại điện , hành lễ với phụ thân và mẫu thân rồi ngồi vào chỗ của mình. Diệp Tử thở dài. Một ngày của anh chỉ vậy thôi sao. Lên triều , sử lý việc quân , xuất cung đi tuần , ăn rồi lại ngủ. Thật nhàm chán. Anh mệt mỏi lắm rồi.

Mọi việc vẫn vậy.

Cuộc họp bắt đầu. Mọi quan thần đều lần lượt lên báo cáo. Anh chỉ ngồi yên , không động đậy. Ánh mắt nhìn xa xăm như mong chờ một điều gì đó. Anh đang mong , mong rằng một gương mặt xinh đẹp nào đó sẽ xuất hiện.

Nhưng đến cuối cùng lại không có ai.

Thường ngày , những lúc anh lên triều , Vương Đông lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau. Vậy mà hôm nay lại chẳng thấy đâu. Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không ?

Anh gạt cái ý nghĩ đó sang một bên. Chắc cô ngủ nướng thôi , sẽ không sao đâu.

- Con có ý kiến gì không - phụ thân anh quay sang

- Dạ không - anh lắc đầu

- Con mệt à

- Không ạ

- Vậy thì tập trung một chút

- Vâng

- Được rồi chúng ta tiếp tục

Anh không thể nghe lọt tai được những lời nói này. Trong đầu anh giờ chỉ còn 2 chữ " Vương Đông "

Sau khi cuộc họp kết thúc , anh lại theo tướng quân ra doanh trại để kiểm tra chất lượng binh sĩ.

Bây giờ cũng gần trưa rồi. Vào lúc này , như bình thường , anh sẽ nhận được cơm do cô đưa, Vậy mà hôm nay lại không thấy. Anh nhanh chóng gạt nó sang một bên , chú ý vào việc chính.

- Hoàng tử - tướng quân gọi

- Hả

- Người có sao không , sắc mặt người không được tốt

- Ta không sao

- Vậy chúng ta đi thôi

- Được

Anh bước lên kiệu mà đôi mắt vẫn luyến tiếc nhìn phía sau như mong đợi một điều gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn chẳng có gì. Anh đành bỏ lại tất cả phía sau , lên kiệu và đi đến doanh trại.

Chiếc xe ngựa dừng lại , anh được tướng quân đỡ xuống. Nơi đây thay đổi thật nhiều.

Anh nhớ lúc anh còn bé , khi cùng phụ thân đi ra đây , nơi đây vẫn là một bãi đất cùng những chiếc lều trại sơ sài. Vậy mà bây giờ nó đac trở thành một pháo đài nguy nga , tráng lệ. Bên ngoài cổng có lính gác , vào bên trong mới thấy hết được sự rộng lớn của nó. Các gian phòng đầy đủ dành cho các binh lính. Ngay chính giữa là phòng giành cho tướng quân và các phụ tướng quân.

Có thể nói nơi đây như một lãnh thổ khó xâm phạm. Đi ra phía sau là cả một khoảng đất trống rộng. Các quân sĩ , binh lính đang luyện tập rất chăm chỉ. Nhìn qua thì vị tướng quân này không tồi. Các binh lính đều rất giỏi.

- TẬP TRUNG - vi tướng quân hô to

- Tướng quân - tất cả tập trung lại

- Tướng quân , đây là ... - một người chỉ vào anh hỏi

- Còn đứng đó làm gì ? Không mau bái kiến đại hoàng tử - vị tướng quân kia nói

- Bái kiến đại hoàng tử

- Bình thân

- Tạ hoàng tử

Anh đi qua một lượt. Ai nấy đều rất khỏe mạnh. Sau đó anh ngẫu nhiên gọi 5 người lên biểu diễn võ nghệ. 5 người được chọ thì vô cùng phấn khích nhưng cũng lo sợ.

Tất cả lần lượt đi lên. Cả 5 người nhanh chóng biểu diễn. Ai cũng rất xuất sắc. Anh hài lòng gật đầu. Sau đó thì nghỉ trưa một lát để chút nữa về.

Diệp Tử được phục vụ rất chu đáo. Các món ăn ngon được bày ra. Tuy nhiên anh chẳng cảm thấy ngon gì cả. Bởi nó không phải do cô làm , không có mùi hương của cô và ... không có tình yêu của cô.

Nhưng dù gì anh cũng phải cố ăn một chút. Rồi sau đó nghỉ ngơi và chuẩn bị về cung. Anh tự hỏi không biết hôm nay cô làm gì mà chẳng thấy cô. Lần này anh phải về xem mới được.

- Hoàng tử , ngựa đã chuẩn bị xong rồi - vị tướng quân kia nói

- Được rồi , ta về đây

- Vâng. Cung tiễn đại hoàng tử

Anh phi ngựa thật nhanh về cung. Trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp. Anh dừng ngựa trước cung của cô. " cung công chúa Vương Đông ". Anh nhìn từ xa thấy một thái y đi ra. " Sao lại có thái y ? Không lẽ Vương Đông bị gì ? " anh tự hỏi

Nhưng chưa kịp bước vào thì anh đã bị giọng nói của thái giám ngăn lại

- Đại hoàng tử mời người về cung

- Ngươi về trước đi , ta đang có việc

- Nhưng ở cung còn rất nhiều tấu chương đang đợi ngài

- Ta bảo ngươi về trước mà

- Hoàng thượng đã dặn phải đưa hoàng tử về ngay bây giờ

- Ta không về

- Vậy thì thứ cho nô tài có lỗi

- Ngươi ...

Ngay sau đó , anh bị binh lính nắm cổ tay. Anh tức giận giật tay ra

- Ta có thể tự đi

- Vậy mời hoàng tử

Anh luyến tiếc nhìn lại phía sau - nơi cô đang ở. Anh ngay sau đó hồi cung và lại phải phê những tấu chương nhạt nhẽo. Nhưng trong đầu anh , hình ảnh của Vương Đông cứ mãi đi loanh quanh và còn rất nhiều câu hỏi anh đặt ra.

Bên cạnh anh lúc này chính là vị thái giám mà phụ thân anh cử đến để trông chừng anh. Diệp Tử thở dài. Tâu chương thì chất đầy như núi. Không biết bao giờ anh mới có thể rời đi.

Cả buổi chiều của Diệp Tử diễn ra trong sự tẻ nhạt. Vậy mà anh cảm tưởng như tấu chương không hề vơi đi chút nào.

- Hoàng thượng có lệnh hoàng tử phải phê xong tấu chương rồi mới được nghỉ ngơi

- Ta biết rồi

Anh nhăn mày. Trong đầu anh đã có kế hoạch để trốn thoát. Nhât định không sớm thì muộn anh cũng phải đi ra khỏi đây để đến xem " con mèo lười " kia làm cái gì mà cả ngày không thấy tăm hơi.

Nghĩ đến lúc cô xin lỗi anh thành khẩn là anh đã thấy vui rồi.