[ xuyên không ] đại hoàng tử ! buông ta ra !

chap 2 : đi du sơn

Đã 2 tuần trôi qua. Vương Đông dần quen với việc lúc nào cũng bị nhòm ngó. Hôm nay anh khá rảnh nên quyết định đi du sơn. Thế nào tin tức truyền tới tai Anh Vũ. Thế là Nha Phong cũng biết tin và cả hai đổ dồn về phía anh. Thế là cả 4 người cùng đi du sơn

Mới sáng sớm , Anh Vũ đã chạy qua cung điện của anh. Nha Phong khua chiêng múa trống gọi anh dậy. Diệp Tử đành bó tay với đám bạn mà dậy. Vương Đông cũng vừa lúc đến nên cả đám đi sớm. Anh Vũ liền đưa ra ý kiến đi đến rừng tử uyển thiên.

Khu rừng này vốn thoáng mát nhưng lại rất nguy hiểm. Ở đây chôn cất hàng trăm tử thi. Một khi đã vào là không có ra. Và trên hết đó là khu rừng này khá kỳ quái. Cứ mỗi đêm người ta thường nghe thấy tiếng hát và tiếng đàn. Vì vậy nên anh cũng tò mò không kém. Cô vốn sợ ma nên không dám vào liền bị anh lôi vào theo.

-Ở đây đáng sở quá hay chúng ta đi nơi khác được không - Vương Đông sợ hãi lên tiếng

-Không được cô là nha hoàn của tôi nên phải đi với tôi - anh lạnh giọng nói

-Vương Đông là nữ tử mà - Nha Phong lên tiếng giúp cô

-Hay cho cô ấy về nha - Anh Vũ cũng đỡ lời

-Cô ý kiến - Diệp Tử tỏa sát khí

-Không có không có tôi đi được mà - cô thay đổi nhanh chóng

-Thôi được rồi. Cẩn thận nhé - Nha Phong nhắc nhở

-Nhớ đi sát vào không là cô sẽ mất mạng đấy - Anh Vũ tiếp lời

-Tôi biết rồi - cô nhẹ nhàng đáp làm tim ai đó lại lỡ nhịp

-Đi nhanh thôi - anh bước lên phía trên

"Chết thật lại cái vu thuật đó. Cô ta sử dụng thuật pháp gì vậy". Anh vừa đi vừa suy nghĩ rồi đặt tay lên ngực trái của mình. Càng đi sâu vào trong thì khu rừng càng u ám hơn. Tiếng lá tre xào xạc như những vong hồn chưa khuất.

Bầu trời u tối , tiếng quạ đêm nghe giống tiếnh bi ai. Một cảm giác lạnh sống lưng trào lên. Xung quanh chỉ còn tiếng muông thú. Bỗng , tiếng sáo trúc vang lên. Đây chẳng phải là khúc " oán niệm " đã thất truyền từ lâu hay sao ? Trên trời hạ xuống một cô gái xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.

-Các hạ tự xưng thế nào ? - Anh Vũ mở lời trước

-Vương Vân Nguyệt - vị nữ tử kia buông cây sáo

-Các hạ là vị nữ tử võ công cao cường , cầm , kỳ , thi , họa tài giỏi đã quy ẩn giang hồ nhiều năm Vương Vân Nguyệt đó sao - Nha Phong bất ngờ nhìn Vân Nguyệt

-Không dám. Ta quy ẩn nhiều năm không màng chuyện thiên hạ - Vân Nguyệt nhẹ nhàng nói

-Ta ngưỡng mộ từ lâu. Đã thất lễ - anh cũng quay ra nhìn Vân Nguyệt

-Không sao. Các người vào đây mà không sợ ư - Vân Nguyệt hỏi

-Không có. Thật may mắn cho chúng ta khi gặp được các hạ - Anh Vũ hưng phấn

-Xưng hô bình thường ta cũng chỉ bằng tuổi các người thôi - Vân Nguyệt nhắc nhở

-Được. Vân Nguyệt - Nha Phong cúi chào

-Thôi được rồi , ta thấy chúng ta cũng rất hợp. Nào mời - Vân Nguyệt chỉ tay về hướng ngôi nhà nhỏ

-Mời - anh vui vẻ cười

Cả 5 người cùng đi về hướng ngôi nhà. Họ giới thiệu về bản thần và nói về hoàn cảnh hiện tại hay chuyện phàm trần. Dung nhan của Vân Nguyệt khi bỏ áo choàng ra nhìn thực sự rất đẹp và hút hồn. Trên trán có hình ấn ký một ngọn lửa rực đỏ.

Khuôn mặt tinh xảo , các góc cạnh đều tuyệt đẹp. Đôi mắt to tròn và sắc bén đến lạ. Mũi cao thẳng kết hợp cùng đôi môi đỏ hồng. Làn da trắng và mịn màng. Mái tóc dài , mang màu đen huyền bí. Thân hình cân đối và dáng đi thoát tục tựa như không hề có bụi trần.

-Hay Vân Nguyệt về ở cùng chúng ta đi - Vương Đông lên tiếng

-Đúng vậy về ở cùng chúng ta sẽ rất vui - Anh Vũ hưng phấn

-Ta du ngoạn khắp nơi , phiêu diêu tự tại. Ta đành từ chối lời mời này thôi - Vân Nguyệt từ chối

-Vậy thì cũng không ép cô - Diệp Tử nói

-Có việc gì thì hãy đến cứ tìm ta. Giúp được ta sẽ giúp - Vân Nguyệt đề nghị

-Chúng ta ra ngoài 5 ngày. Vậy 5 ngày này chúng ta ở đây được chứ - Vương Đông hỏi

-Được cứ tự nhiên. Ta thấy 5 người chúng ta rất có duyên - Vân Nguyệt cởi mở hơn

-Được nào cạn - Nha Phong nâng chén rượu

-Cạn - tất cả cùng nâng chén

Cả 5 người cùng uống rượu với nhau đến tối. Trong khu rừng âm u và đen tối đó có 5 ngọn lửa đang thắp sáng màn đêm. Họ cùng vui cười , cùng uống rượu , cùng kết bằng hữu. Họ vui vẻ cười nói , nói về những chuyện phàm trần. Sương buông xuống phủ kín căn nhà nhỏ nhưng lại không thể dập tắt những ngọn lửa trong đó.

-Vậy giờ ngủ thế nào đây - Anh Vũ lên tiếng

-Thì Vương Đông và Vân Nguyệt ngủ cùng nhau , 3 đứa còn lại ngủ với nhau - Nha Phong phần phó

-Không được không được - Anh Vũ phản đối

-Sao vậy - Diệp Tử hỏi

-Ta ... Ta là ... - Anh Vũ ấp úng

-Là gì ? - Vân Nguyệt hỏi

-Haiz vào đây - Anh Vũ kéo tay cô và Vân Nguyệt vào trong

-Ta là nữ nhi - Anh Vũ nói nhỏ

-Hả nữ nhi - hai người kia đồng thanh

-Nói nhỏ thôi. Cho ta ngủ cùng được không - Anh Vũ năn nỉ

-Bằng chứng chứng minh ngươi là nữ nhi - Vân Nguyệt nhìn Anh Vũ nghi ngờ

-Hả lại còn ... Thôi được - Anh Vũ đành ngậm ngùi cởi y phục

-Rồi ra ngoài - cô lên tiếng

Vậy là Anh Vũ ngủ cùng Vân Nguyệt và cô. 2 người kia không hiểu gì. Lúc đầu thì cứ nam nữ thụ thụ bất thân nhưng về sau thì đành chịu. Vậy là cả 5 người cùng đi ngủ. Nam ngủ với nam , nữ ngủ với nữ. Lại một ngày trôi qua và những bằng hữu lại gần nhau hơn.