Sáng sớm , cô đã dậy để làm bữa sáng. Vì ở cung của anh đã quen dậy sớm và làm bữa sáng nên giờ đã thành thói quen. Dù không có bất cứ một vật dụng nào nhưng cô vẫn có thể làm ra những món ăn ngon. Anh Vũ là người dậy thứ hai. Cô không hiểu tại sao Anh Vũ lại nữ cải nam trang. Nhưng dù sao thì cô khá ghen tị vì dù là nam hay nữ thì sắc đẹp của Anh Vũ là không thể bàn cãi.
Khi là nữ thì xinh đẹp diễm lệ lúc là nam thì anh tuấn hơn người. Tiếp theo là Vân Nguyệt. Cả ba cô gái cùng làm bữa sáng và gọi anh cùng Nha Phong dậy ằn sáng. Sau đó cả năm người cùng đi du ngoạn vì anh chỉ xin phép xuất cung một tuần.
Năm con người mang trong mình những vẻ đẹp riêng. Cô mang trong mình vẻ thánh thiện , ngây thơ và hồn nhiên. Vân Nguyệt sở hữu vẻ đẹp sắc sảo không kém phần kiều diễm. Anh Vũ với vẻ điềm tĩnh , như một cơn gió nhẹ , tài trí hơn người. Anh có vẻ đẹp lạnh lùng , đa mưu cũng không kém phần lịch sự. Nha Phong với vẻ đẹp thoát tục , thông minh.
-Đây là đâu vậy Nguyệt - cô vừa đi vừa hỏi
-Đây là đồi thảo dược - Nguyệt giải thích
-Lên đây làm gì ? - anh hỏi
-Để hái thảo dược luyện chế đan - Anh Vũ nhìn đồi thảo dược phía xa
-Vậy là luyện dược hả. Vậy luyện dược gì đây ? - Nha Phong tiếp lời
-Luyện hai loại dược là phong tinh nham và huyết niên ẩn - Vân Nguyệt nêu ra hai loại dược
-Phong tinh nham bao gồm phong vân , phong mạc , phong trung , thi lạc , nhiễm kinh. Huyết niên ẩn gồm hạ kinh , mạc giác , ân hồn , niệm giai và hoa huyết hồn. Cả hai đều là dược trị thương cao nhất - Anh Vũ phân tích từng loại. Cái này rất ít ai nhớ được
-Anh Vũ nói rất đúng. Vậy thì Anh Vũ và tôi cùng một đội , 3 người còn lại một đội - Vân Nguyệt sắp xếp
-Nhưng tại sao lại luyện hai loại dược này ? - Vương Đông thắc mắc
-Vì hai loại dược này có thể trị thương. Loại dược này có mùi đặc trưng sẽ giúp Vân Nguyệt tìm thấy chúng ta dễ dàng - Anh Vũ gấp quạt giấy, tao nhã giải thích
-Vậy thì bắt đầu đi hái dược và luyện chế nha - Vương Đông cười
-Ừm - Diệp Tử gật đầu nhẹ
Mọi người chia nhau ra hái dược và luyện chế. Vương Đông nhìn thôi đã chóng mặt. Cô nào biết luyện dược hay chọn thảo dược đâu. May mắn là anh đã giúp cô làm. Cô trong lòng thầm cảm tạ anh nhiều lắm. Thành ra Nha Phong là người thừa
Ở bên kia thì khá yên tĩnh. Vì là sở trường nên Anh Vũ rất nhanh đã hoàn thành xong. Vân Nguyệt cũng không thua kém. Nhưng mà để cùng đội với một nữ cải nam trang thì Nguyệt cũng bất lực. Cô không biết làm gì nên chọc phá anh. Thấy sát khí nồng nặc thì chạy qua chỗ khác.
"Lại nữa rồi. Sao tim mình đập nhanh đến vậy. Nhất định phải điều tra ra vu thuật cô ta đã sử dụng. Không biết có ảnh hưởng đến tu vi không ? " Anh nghĩ thầm
-Xong chưa ? - Anh quay ra hỏi khi đã luyện xong
-Rồi - Anh Vũ nhẹ lau mồ hôi
-Giờ phải làm gì vậy - cô nhìn cái cục đen xì mà khó hiểu hỏi
-Đấy là đan dược đấy - Nha Phong tận tình giải đáp thắc mắc
-Không lẽ giờ mình uống nó hả - cô tròn mắt nhìn mọi người
-Không. Mỗi người giữ một viên và cầm lấy túi hương này - Vân Nguyệt đưa ra 4 túi hương
-Đây là hương linh trường đúng không ? - Anh Vũ ngửi một chút
-Loại hương này sẽ làm mùi của hai loại dược này hòa vào nhau tạo nên một mùi đặc trưng - anh nhìn túi hương nói
-Vậy tôi có được lấy không ? - cô nhìn đan dược rồi lại nhìn túi hương
-Cô lấy làm gì - anh lạnh giọng
-Lấy để khi nào tôi gặp nguy hiểm thì cầu cứu Nguyệt chứ - cô hất mặt nhìn anh
-Không cho cô lấy - anh giật lại
-Của tôi mà - cô với theo
-Thôi đưa cho Đông đi Tử - Nha Phong can ngăn
Vậy là cô vui vẻ nhận lại đồ của mình. Cô nhất định sẽ trở nên mạnh hơn để không ai có thể bắt nạt cô. Anh nhìn cô vui vẻ cầm dược liệu và túi hương thì khẽ mỉm cười. Nụ cười tuy chỉ thoáng qua nhưng nó thật ấm áp biết bao. Anh dần ý thức được việc mình làm và tự đánh bản thân " Bách Diệp Tử mày đang nghĩ cái gì vậy. Cô ta đang dùng vu thuật , chỉ là vu thuật thôi ".
Vân Nguyệt niệm một bùa chú lên những túi hương và nói tất cả đeo vào thắt lưng. Cô thích thú đeo vào và vui vẻ cười tươi. Anh nhìn thấy thì thoáng đỏ mặt. Bất chợt , anh quay đi. Anh không hiểu tại sao bản thân lại như vậy nữa.
-Bây giờ đi về được chưa ? - Nha Phong quay sang hỏi Vân Nguyệt
-Không muốn chơi thêm chút nữa à - Vân Nguyệt hỏi
-Vì trời cũng tối rồi , sợ cô bị phong hàn - Anh Vũ nói
-Vậy thì Anh Vũ nên lo cho bản thân trước đi - cô chạy ra vỗ vai
-A thân là nam nhi sao có thể nhiễm phong hàn dễ như vậy - Anh Vũ bình thản
-Vậy ư ? Thôi cũng tối rồi nên về thôi - Vân Nguyệt chuyển sang chuyện khác giải vây cho Anh Vũ
-Ừ về thôi - Nha Phong xoay người
-Vương Đông cô có về không - anh quay lại gọi con người ham chơi
-Có đợi chút đi - cô chạy xuống
Không may , cô trật chân và bị ngã. Vân Nguyệt và Anh Vũ đều bật cười nhẹ. Nụ cười của hai người tựa như vì sao trên trời sáng lấp lánh. Cô đứng dậy , càu nhàu đạp lên mặt đất nhìn rất đáng yêu. Cô xoa nhẹ cái mông vừa âu yếm hôn đất mẹ của mình rồi cùng chạy tới chỗ anh tụ hợp rồi cùng về.