[ xuyên không ] đại hoàng tử ! buông ta ra !

Chap 4 : An Nhiên quận chúa

Sau 1 tuần đi du ngoạn thì hôm nay cô chính thức phải chia tay Nguyệt để về cùng anh. Nguyệt cũng đã lên kế hoạch đi ngao du thiên hạ vì đã ở trong này quá lâu. 5 người chia tay nhau và rẽ ra 2 hướng. Cô theo anh trở về mặc dù không muốn. Anh Vũ cũng chẳng kém. Nhưng còn buồn hơn cô.

Không hiểu tại sao khi nhìn bóng lưng Nguyệt quay đi , Anh Vũ lại lo lắng và buồn bã đến như vậy. Suốt quãng đường đi , Anh Vũ đã suy nghĩ rất nhiều nhưng lại chẳng thể hiểu nổi tại sao. Cô và anh thì cứ cãi nhau suốt. Nhưng những lí do khiến anh và cô cãi nhau lại không chính đáng chút nào.

4 người hồi cung và chia ra 3 hướng. Cô và anh về cung đại hoàng tử. Anh Vũ và Nha Phong về phủ của bản thân. Cô lại trở về với những hoạt động thường ngày. Sáng nay , không biết có việc gì mà hoàng cung lại náo nhiệt như vậy. Cô cũng không quan tâm cho lắm nên đi dạo một chút.

-Vương Đông - Khả Mạc chạy theo cô gọi

-Khả Mạc , cô ra đây làm gì ? - cô quay lại hỏi

-Trong cung đang thiếu người hầu rượu , hoàng hậu mượn vài người của cung đại hoàng tử - Khả Mạc giải thích

-Vậy nói với tôi làm gì - cô ngây thơ hỏi

-Vì trong số những người hoàng hận chọn có cô - Khả Mạc chỉ vào cô

-Hả có tôi - cô bất ngờ tròn mắt nhìn Khả Mạc

-Ừ. Thôi nhanh lên Triệu công công tới rồi - Khả Mạc kéo cô vào bên trong

-Từ từ - cô bất ngờ nói

-Hoàng hậu cát tường - cô và Khả Mạc hành lễ khi đi vào.

-Bình thân. Nào đi theo ta - hoàng hậu đứng lên đi xuống

-Mẫu hậu không thể chọn người khác ư ? - anh hỏi

-Không được. Nào đi thôi đừng để mất thời gian của ta - hoàng hậu quay người đi ra khỏi đại sảnh

-Vâng - các cung nữ đồng thanh

Cô được đưa vào cung cùng các cung nữ khác. Nơi đây rất náo nhiệt và rực rỡ. Không biết là ngày hội gì mà lại treo đèn kết hoa rực rỡ sắc màu như vậy. Ghế được xếp ngay ngắn theo địa vị của từng người. Các cung nữ đang chạy loạn lên để hoàn thành công việc.

Sau khi mọi việc được ổn định thì mọi người bắt đầu đến. Từ ngoài cổng hoàng cung tiến vào một chiếc kiệu lộng lẫy. Bước xuống là một nữa tử. Vị nữ tử này xinh đẹp muôn phần. Gương mặt trắng , đôi mắt lonh lanh , chiếc mũi dọc dừa hài hòa với đôi môi đỏ.

-An Nhiên quận chúa cát tường - tất cả đều hành lễ khi thấy vị cô nương xinh đẹp đó

-Mọi người bình thân. Chúng ta là người một nhà cả - An Nhiên mỉm cười dịu dàng

-Vâng - mọi người đứng lên

-An Nhiên quận chúa thật xinh đẹp a - hoàng thượng vui vẻ khen

"Nào đẹp bằng Nguyệt. Chỉ bằng một góc nhỏ của Nguyệt mà thôi " - Anh Vũ nghĩ

-Hoàng thượng vạn tuế. Người đã quả khen - An Nhiên hành lễ

-Mời quận chúa vào trong - anh lạnh giọng nói

-Đa tạ hoàng tử - An Nhiên đi vào

-Người đâu bày tiệc - hoàng hậu ra lệnh

Sau tiếng nói đó là tiếng nhạc vang lên. Các cung nữ mang đồ ăn bày lên bàn mỗi người. Anh đảo mắt xung quoanh nhưng vẫn chẳng thể nào tìm thấy bóng dáng quen thuộc. Các tiết mục múa , hát , đàn trên kia chẳng thể nào thu hút được sự chú ý của anh. Người có thể gây sự chú ý duy nhất đối với anh chỉ có một người. Đó là cô.

Anh nhìn một lúc lâu mà không thấy cô thì trong lòng lo lắng. Anh tự hỏi bản thân tại sao lại lo lắng cho cô rồi tự cười bản thân. Từ ngoài cửa tiến vào một hàng dài cung nữ. Anh bất giác quay đầu nhìn. Cô đi đầu tiên và cũng là cung nữ xinh đẹp nhất. Cô mặc bộ đồ màu hồng nhạt,mái tóc tết và làm đơn giản nhưng vẫn toát lên được vẻ đẹp của cô.

-Quận chúa cô xem đi thích ai cứ lấy - hoàng hậu ân cần nhìn An Nhiên

-Đa tạ hoàng hậu. Ta chỉ muốn người này thôi - An Nhiên đến gần cô

-Được được quận chúa cứ lấy. Sau này đến đây rồi ta sẽ tặng cô những thứ khác - hoàng hậu gật đầu mỉm cười

-Thưa mẫu hậu người có thể chọn người khác không ? - anh đứng dậy phản đối

-Tử à An Nhiên sau này sẽ là thê tử của con , con phải biết nhường cô ấy chứ - hoàng thượng nhìn anh nói

-Dù thế nào thì Vương Đông vẫn phải ở lại. Không được sự cho phép của con cô ấy không được đi - anh chạy lại kéo tay cô đi

-Bách Diệp Tử - hoàng hậu nổi giận hét lên

Bầu không khí dần khó thở. May nhờ An Nhiên mọi người mới vui vẻ hơn. Hoàng hậu tuy giận anh nhưng không thể làm gì vì có An Nhiên ở đây. Anh Vũ và Nha Phong ngồi im lặng lẽ nhìn tất cả. Có lẽ anh đã yêu cô thật rồi. Anh Vũ khẽ nhấc mình khỏi chiếc ghế và đi mất. Nha Phong ở lại tiếp tục yến tiệc.

"Nguyệt giờ này cô đang làm gì ? Nhớ tôi không " - Anh Vũ tự hỏi bản thân

Anh Vũ ngồi trên một thảm cỏ xanh biếc. Anh Vũ khẽ cầm chiếc sáo lên thổi. Bất chợt , tóc cô bung ra , xõa dài bay theo gió. Một vị nữ tử xinh đẹp. Anh Vũ khẽ bỏ sáo xuống , đưa tay lên vuốt mái tóc bạch kim của mình. Trong lòng cô giờ chỉ còn hình ảnh về một người , một cái tên : Vương Vân Nguyệt. Trái tim nhỏ bé bỗng loạn nhịp. Anh Vũ đặt tay lên lồng ngực. Cô quay lại thì bất ngờ nhìn thấy ...