Anh Vũ quay lại. Là Vương Vân Nguyệt. Người Anh Vũ đang mong nhớ đang ở đây. Vân Nguyệt mỉm cười , bước đến gần Anh Vũ.
-Sao vậy có chuyện gì à ? - Vân Nguyệt nhìn Anh Vũ hỏi
-Sao cô lại ở đây. Chẳng phải cô nói cô sẽ đi du ngoạn à - Anh Vũ ngạc nhiên nhìn Vân Nguyệt.
-Tôi định sẽ đến thăm cô , Đông , Tử và Phong nhưng lại thôi. Lúc đi ngang qua đây lại thấy cô - Vân Nguyệt giải thích
-Ừ. Trong kia đang có yến tiệc nhưng tôi không muốn ở trong đấy nên ra đây - Anh Vũ nhìn phía trước
-Vậy thì cô cũng thích yên tĩnh như tôi rồi - Vân Nguyệt đồng tình
-Chúng ta lại có điểm giống nhau rồi - Anh Vũ nói
-Cô có rảnh không - Vân Nguyệt hỏi
-Có tôi rảnh. Sao vậy - Anh Vũ ngạc nhiên hỏi
-Đi cùng tôi một lát nhé - Vân Nguyệt đề nghị
-Được - Anh Vũ trả lời
Nhịp tim Anh Vũ loạn nhịp , gương mặt xinh đẹp bỗng ửng đỏ. Anh Vũ cô làm sao thế này. Không lẽ cô lại rung động trước một vị nữ tử. Không thể nào
Trở lại với anh và cô. Anh kéo cô về cung và ngồi dựa mình vào chiếc ghế hoàng tử. Anh khẽ nhắm mắt lại. Anh làm sao thế này. Sao anh lại cảm thấy khó chịu khi cô không ở bêm anh. Từ đầu tới cuối anh luôn nghĩ đó chỉ là vu thuật của cô. Nhưng bây giờ thì khác.
-Cô về đi - anh nhắm mắt , ra lệnh cho cô
-Vâng đại hoàng tử - cô hành lễ rồi quay ra cửa
-Khoan đã - anh mở mắt nhìn cô
-Dạ đại hoàng tử có gì sai bảo - cô lễ phép quay lại
-Từ nay khi không có người thì không cần đa lễ - anh nói
-Vâng - cô trả lời
-Tôi vừa nói gì ? - anh nhíu mày hỏi cô
-Hoàng tử vừa nói khi không có người thì không cần đa lễ ạ - cô nhắc lại
-Vậy cô đã làm chưa ? - anh hỏi lại
-Rồi - cô trả lời không đầu không đuôi
-Ừ. Cô có thấy Vũ và Phong đâu không ? - anh hỏi
-Lúc tôi và anh rời đi thì họ vẫn còn ở đó - cô nhớ lại và trả lời
-Ừm. Cô đi nghỉ đi. Từ giờ cô dọn sang phòng bên cạnh phòng tôi - anh nói
Cô mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh. Anh vẫn thản nhiên mà cho người dọn đồ của cô về phòng cạnh phòng mình. Cô thì không hiểu gì cho tới lúc đồ được dọn về hết cho đến khi đồ đã được dọn hết về phòng. Cô đành ngậm ngùi đi về phòng nghỉ ngơi.
Màn đêm dần buông xuống. Anh sai người đi mời Nha Phong và Anh Vũ đến để bàn chuyện. Anh Vũ khoác trên mình bộ y phục trắng tựa hồ không hề dính bụi trần. Tà áo bay trong gió , chiếc quạt phong lưu càng tôn lên vẻ đẹp của Anh Vũ. Nha Phong một thân y phục màu xanh lá. Dáng đi phiêu diêu tự tại.
-Tử. Hôm nay gọi chúng tôi đến là có việc gì ? - Anh Vũ từ ngoài bước vào
-Hai người ngồi đi - anh mời hai người kia ngồi
-Vậy rốt cuộc là có chuyện gì ? - Nha Phong đóng cửa đi vào
-À ... Ừ ... Tôi muốn hỏi chuyện Đông - anh ấp úng
-Việc gì đã khiến Tử mạnh mẽ , lạnh lùng của tôi thành ra như này - Anh Vũ cười hỏi
-Haizz. Chuyện là như này ... Bla ... Bla ... Bla - anh kể lại mọi chuyện
-Haha - Anh Vũ và Nha Phong sau khi nghe xong thì bật cười
-Tôi hỏi nghiêm túc - anh nhíu mày nhìn 2 con người trước mặt
-Tôi chắc chắn cậu đã có ý với Đông - Anh Vũ giải thích
-Là sao tôi không hiểu - Diệp Tử nhìn Anh Vũ không hiểu
-Nói đúng hơn là cậu đã yêu cô ấy Bách Diệp Tử à - Nha Phong tận tình giải đáp
-Sao tôi có thể yêu một người yếu đuối như vậy chứ - anh không tin
-Cô ấy có căn nguyên rất tốt. Căn nguyên còn đầy đủ 5 loại nguyên khí. Chỉ là cô ấy chưa được bồi đắp thôi - Anh Vũ tao nhã nhìn anh
-Căn nguyên của cô ấy là chiến - anh nhíu mày hỏi
-Đúng vậy. Căn nguyên chiến là căn nguyên chiến đấu. Căn nguyên luyện là căn nguyên luyện dược. Hai cái đó cô ấy đều có - Nha Phong nói
-Vậy chỉ cần huấn luyện là cô ta sẽ trở nên mạnh hơn - anh hỏi
-Đúng vậy - Anh Vũ trả lời
Anh bắt đầu lập kế hoạch huấn luyện cô cùng Anh Vũ và Nha Phong. Cô không hề biết những ngày tồi tệ sau này của mình. Đến tối muộn , Anh Vũ và Nha Phong về. Anh ngồi một mình nghĩ lại mọi chuyện hôm nay. Tất cả xảy ra quá nhanh đối với anh.
"Mình thực sự yêu cô ta. Cảm giác yêu là đây ư" - anh tự hỏi
Cô nằm một mình trong phòng không ngủ được. Cô ngồi dậy , đi ra bàn. Tay cô nhanh nhẹn rót một ly trà. Hương quế nhẹ nhàng thấm sâu vào trong cô. Hương thơm ngào ngạt , hơi nóng bay nhè nhẹ qua gương mặt xinh đẹp của cô. Cô nhấc tách trà lên và nhấp một ngụm. Vị ngọt nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể cô.
-Vương Đông - bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa
-Tôi ra liền - cô vội vàng lấy chiếc áo khoác choàng lên người
-Ai vậy ? - cô vừa mở cửa vừa hỏi
-Tôi đây - anh đáp
-Diệp Tử. Đêm rồi sao anh còn chưa ngủ - cô nhìn anh hỏi
-Tôi không ngủ được - anh nhẹ giọng trả lời
-Vậy tôi đi dạo cùng anh nhé - cô đề nghị
-Ừ. Từ hôm sau cô sẽ là trợ tá cánh tay trái của tôi - anh thông báo
-Hả. Là sao. Sao tôi lại là ... - cô ngạc nhiên không nói thành lời
-Vì trong cô có cả hai loại căn nguyên mà ít ai có được. Từ mai cô sẽ được tôi , Anh Vũ và Nha Phong huấn luyện - anh vừa đi vừa nói
-Tôi ... Tôi - cô không nói được gì
-Tôi đã quyết định rồi. Thế nhé tôi về phòng ngủ đây - anh quay người đi về phòng
Cô ngơ ngác đứng đó. Một lúc sau cô mới hoàn hồn và về phòng. Trong lòng cô có một cảm giác vui vẻ gì đó dâng trào. Cô khẽ bật cười và đóng cửa phòng. Cô nằm một lúc lâu mới có thể ngủ được.
-----------------------------------------------------
Mn thông cảm về sự chậm trễ này của ta nhé. Vì trong truyện ta có ghi thể loại bách nên ta quyết định thêm cặp Anh Vũ và Vân Nguyệt là cặp chính song song với cặp Tử và Đông nhé. Ta sẽ chỉnh phần văn án sau. Mãi iu