[Xuyên Không] Vương Phi Ngoan Độc Của Tuyệt Thế Vương Gia!

Chương 3: Lần Sau, Nhất Định Không Tiếp.

Nàng nhìn tiểu hài tử đang toe toét cười trước mặt, bản thân cũng không nhỏ mọn mà cười lại. Nàng ở Vi Phong vương phủ này tới nay cũng đã gần một tháng, nơi này có bao nhiêu ngóc ngách, bao nhiêu phòng ốc nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ là có lúc nàng cũng không tự chủ mà nhớ về thời gian ở hiện đại cùng với Phạm Phạm, không rõ người này có còn vì chuyện của nàng mà đau buồn hay không, nhớ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều là thành công đoạt mạng của mục tiêu, nàng đều từ một nữ nhân tươi cười vui vẻ trở thành lạnh lùng, độc địa, cũng chỉ có Phạm Phạm mới biết và cũng chỉ có người này chịu nổi tính khí của nàng. Nhưng cũng thật tốt, xuyên đến đây nàng liền có một tiểu nha đầu cận thân Linh Nhi, tính cách của tiểu nha hoàn này so với Phạm Phạm cũng không có bao nhiêu sai lệch, đôi khi nàng cũng bất giác nhìn Linh Nhi mà miệng lại gọi Phạm Phạm khiến nữ tử kia ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn nàng cả ngày trời. Cũng thật không ngờ, tới khi rời đi, nàng lại nhớ cái nha đầu đó tới vậy. Hắn vừa ăn điểm tâm vừa nhìn nữ nhân trước mặt lại bắt gặp nàng bất giác mỉm cười nhưng là không phải cười với hắn, hai con ngươi linh động cũng phủ một tầng mơ hồ, vẻ mặt này của nàng cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong một tháng qua, có lúc muốn hỏi nàng rồi lại thôi, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, nữ nhân này, xem ra cũng đã chán bộ dạng đáng yêu của hắn, có lẽ nàng chính là không muốn cùng với một ngốc tử thành thân, nàng so với những người khác cũng không hơn là bao. Hắn cứ ngỡ rằng, trước đó nàng bị câm lại cùng hắn tuy là một tên ngốc nhưng dù sao cũng là một vương gia thành thân sẽ khiến nàng tự cảm thấy mình không thua thiệt gì, có thể an phận ở trong phủ là vương phi của hắn, nay nàng lại có thể nói chuyện được, dung nhan lại là một cực phẩm mỹ nhân, quả nhiên sẽ cảm thấy nàng và hắn vốn dĩ là không xứng, haha, vậy hắn sẽ không làm khó nàng, hôm nay liền tùy tiện giúp nàng tìm một nơi ở lại sau này.

"Công chúa, ách, tiểu nhân khấu kiến vương gia. Công chúa a công chúa, hôm nay vương phủ thật náo nhiệt nha, bên ngoài rất đông người, ngay cả hoàng thượng cũng tới rồi, công chúa, người có biết vì sao không, Linh Nhi thật tò mò?!". Linh Nhi từ trước viện thật nhanh chạy tới bên nàng mà lớn tiếng

"A, việc này ta biết, chính là hoàng thượng muốn giúp Nhã Chi chỉ hôn a.". Hắn vừa cho miếng bánh vào miệng vừa vui vẻ nói với nàng.

"Chỉ hôn, không phải đã quyết định, ta sẽ cùng Thiên Nhi thành thân sao? Vì sao lại còn chỉ hôn?". Đôi mày thanh tú khe khẽ cau lại không vừa ý

Biểu hiện này của nàng là sao? Không phải nàng nên vui mừng, ánh mắt lấp lánh mà lớn giọng hô lên sao? Cái nhăn mặt này có chút ngoài dự tính của hắn "Mọi người đều nói ta không xứng với Nhã Chi, đều nói nàng là quốc sắc thiên hương, để ta thú nàng về thì nàng sẽ phải chịu tổn thất, ta không muốn Nhã Chi bị thua thiệt như vậy đâu, Nhã Chi, vì thế nên ta đã đem thánh chỉ kia cất đi, dùng lệnh bài mà tiên hoàng để lại, xin hoàng thượng giúp nàng chỉ hôn nhưng nếu nàng có sự lựa chọn của mình thì ta cũng có thể giúp nàng, không cần nghe chỉ định của hoàng thượng cũng được."

Nhìn vẻ mặt tươi cười sáng lạn của hắn, khuôn mặt nàng lại càng thêm nhăn nhó "Thiên Nhi, có phải ngươi không muốn cưới ta nữa không? Hay ta làm phiền ngươi, ngươi liền muốn dùng cách này đuổi ta khỏi vương phủ của ngươi. Nếu vậy, Thiên Nhi, ngươi chỉ cần gọi ta nói một tiếng ta sẽ lập tức rời đi, không cần phiền phức như vậy."

Nàng? Cái này là nói nàng muốn cùng hắn thành thân, cùng hắn ở lại vương phủ phải không? "Nhã Chi, ta không có, chỉ là Thiên Nhi không muốn nàng chịu thiệt thòi, nếu nàng không muốn đi, vậy thì đừng đi, ta sẽ nói với hoàng thượng, để nàng ở lại đây, Nhã Chi, nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt."

Nàng không nói gì chỉ cười nhẹ một cái. Nàng quả thực là không muốn rời khỏi nơi này.

"Linh Nhi, Nhã Chi công chúa tham kiến hoàng thượng, chúc người mãi mãi là một minh quân, thương dân như con, được người người yêu quý." Câu nói nàng dạy Linh Nhi bị nói thành có chút lộn xộn, lại có chút buồn cười. Chỉ là Linh Nhi vẫn vô cùng vui vẻ, không có chút phản ứng nào, vậy nàng cũng sẽ không để ý nữa.

"Haha, không cần đa lễ, hai người đứng dậy đi." Hoàng thượng cũng rất không để trong lòng mà thản nhiên nói.

"Tạ hoàng thượng". Những câu này đều là công chúa dạy Linh Nhi nàng a, trước kia nàng ở trong hoàng cung nước Huyền Long cũng chỉ quanh quẩn trong điện công chúa, tính Linh Nhi vốn tinh nghịch, phóng khoáng, trước giờ đều không bị ép học cung quy, nàng lại chỉ nghe lời một mình Nhã Chi công chúa, công chúa lại hết mực thương yêu nàng. Nhớ khi nàng mới vào cung cũng là do Nhã Chi công chúa một lần đụng mặt liền thích, đem về làm nha hoàn cận thân cho tới bây giờ, đi hòa thân cũng nhất quyết phải mang nàng theo, haha, nhắc đến đây quả nhiên vui vẻ.

"Nhã Chi công chúa, vì sao lại phải che mặt như vậy?". Một câu nói của vị hoàng thượng kia liền khiến tiếng xôn xao nổi lên nhanh chóng.

Nàng cũng chỉ cười cười nhưng chính là nửa khuôn mặt bị che đi bởi chiếc mặt nạ nạm ngọc xinh đẹp, bên ngoài lại phủ thêm một tấm vải mỏng màu trắng nên nụ cười kia, vốn dĩ là không có người có thể chiêm ngưỡng. Nàng vỗ vỗ cánh tay Linh Nhi, Linh Nhi hiểu chuyện liền chạy ra ngoài, trong giây lát liền trở lại với một bàn giấy bút được người khiêng tới phía sau, nhìn nàng chầm chậm tiến lại ngồi xuống bên chiếc bàn, cả đại sảnh của Vi Phong vương phủ chợt im lặng, khóe mắt nàng càng kịch liệt cong lên. Có vẻ như, bọn chúng vừa nhớ ra gì đó về nàng, Nhã Chi công chúa là bẩm sinh bị câm a?!

Đôi tay trắng nõn, nhỏ nhắn đều đều cầm bút lông đưa qua đưa lại, cả người như tỏa ra một thứ ánh sáng khiến người ta mê mẩn. Khi nàng vừa đặt bút xuống liền có một vị công công dáng người nhỏ nhắn, khom khom lưng chạy lại mang tờ giấy tới trước mặt hoàng thượng, nhìn cái nhíu mày nhè nhẹ của hắn, nàng cũng không có mấy cảm xúc muốn biểu hiện, chỉ ngồi đó, mân mê chiếc bút tinh xảo được đặt riêng.

Lại nhớ mấy ngày sau khi tỉnh lại, trong lúc cùng tiểu hài tử Thiên Nhi kia tán gẫu, nàng có hỏi hắn bao nhiêu người đã từng nhìn thấy gương mặt này, hắn rất thành thật trả lời là ngoài những người nàng đã từng gặp ra thì tất cả đều chưa ai thấy, ngay cả hoàng thượng cũng chưa. Nghe vậy nàng lại không giấu nổi thích thú sai người đi làm một chiếc mặt nạ, cuối cùng tới ngày hôm nay cũng có thể lấy ra sử dụng.

"Thì ra là nàng không quen, vậy tùy ý nàng, Nhã Chi công chúa, trẫm cũng không tiếp tục để ý tới vấn đề này."

Hắn mới chính là không thèm để ý, haha, Nhã Chi công chúa cố kị người lạ, vì xấu hổ mà không dám cùng hoàng thượng hắn trực diện nói chuyện sao, cái này có thể?

"Nhân ngày hôm nay Nhã Chi công chúa từ Huyền Long quốc sang hòa thân, thân thể bình phục, trẫm cũng nên tìm giúp nàng một lang quân như ý, không phải sao? Để nàng, một tiểu nữ nhân yếu đuối ở lại Vi Phong vương phủ của hoàng đệ vẫn còn độc thân của ta cư nhiên cũng không phải chuyện lâu dài..."

"A, hoàng thượng, hoàng thượng, không cần nữa, không cần nữa, Nhã Chi sẽ ở lại đây, ta muốn nàng ở lại phủ Vi Phong, nàng cũng không từ chối, người nên tác thành cho bọn ta, nha, hoàng thượng." Vi Trọng Thiên rất không khách sáo ngắt lời đương kim hoàng thượng, ách, chỉ là việc này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, trí não hắn chỉ như đứa nhóc 5,6 tuổi lại là một vương gia, đại thần trong triều sau vài lần không vừa ý cũng đã không thèm quản đến, hắn thích làm gì liền để cho hắn làm. Nhưng là...

"Haha, hoàng đệ, không phải ngươi ngày trước đứng giữa triều xin ta một cái ý chỉ tứ hôn cho nàng sao, như thế nào lại lật mặt rồi." Hoàng thượng rất bất đắc dĩ cười cười, hắn dù sao cũng không thể nào đem lời nói của hoàng đế như trò đùa vậy chứ, quân bất hí ngôn, câu này chẳng nhẽ hắn một lần cũng chưa từng nghe qua.

"Hoàng thượng, không phải là một cái thánh chỉ thôi sao, ta và vương gia cũng không bắt ngài thu hồi mệnh lệnh, ngài chỉ cần tùy tiện ban ta cho Vi Phong vương gia, cái này cũng rất chính đáng, không phải là không thể a." Một tờ giấy lại được đem tới trước mặt hoàng thượng, chỉ là hắn đối với mỗi câu chữ của nàng đều không vừa ý, việc này không phải hắn chưa từng nghĩ qua, chỉ là chính hắn lại không muốn ban xuống thánh chỉ tứ hôn cho nàng và cái tên ngốc hoàng đệ kia.

"Vậy làm theo ý các ngươi, thánh chỉ rất nhanh sẽ được đưa đến, ngày của hành đại lễ thành hôn cũng sẽ do người trong hoàng cung giúp hai người lựa chọn, haha." Hắn lại cười đến thật vui vẻ, chỉ là trong tâm lại không được vui như vậy.

"Tạ hoàng thượng."

"Linh Nhi thay công chúa cảm tạ hoàng thượng."

Nàng nhìn tiểu hài tử đáng yêu tươi cười không ngớt bên cạnh mà cũng có chút vui lây.

"Thiên Nhi, ngươi thực sự vui vậy sao?"

"Đúng a, Nhã Chi. Ta rất vui, nàng sẽ rất nhanh trở thành nương tử của ta nha." Ý cười trên khuôn mặt hắn càng đậm, đôi mắt cong cong như trăng non tỏa sáng, thật đẹp, haha, nàng đã nói mà, hắn chính là yêu quái, một yêu quái rất đáng yêu.

"Vậy ngươi có thể hứa với ta, sau này phải đối ta thật tốt, không được vì bất cứ lí do gì mà mang ta đuổi khỏi vương phủ... Còn nữa, mấy tên công tử bột vừa rồi chạy theo sau hoàng thượng, còn có lũ quan lại nịnh hót đó nữa, nhất định không để chúng vào vương phủ lần nữa, như vậy, vương phủ của ngươi mới có thể luôn sạch sẽ, hiểu không?" Nàng rất thật lòng dặn dò vị vương gia bên cạnh, cái đầu nhỏ theo từng lời nói ra mà lia lịa gật lên, gật xuống nhè nhẹ.

"Được, việc gì ta cũng hứa với nàng, lần sau, cũng sẽ nhất định không tiếp bọn họ." Mặc kệ nàng muốn gì, hắn cũng tùy ý nghe theo sắp xếp của nàng a. Ách, từ khi nào hắn lại thực sự biến thành một tiểu ngốc tử, một đứa trẻ nghe lời như vậy?! Hắn cũng không rảnh để ý, thời gian này cứ để chính mình nghỉ ngơi đi, mọi việc đều sẽ do nàng quản, Nhã Chi.