Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 18

Sau khi chơi bài uno được một lát, phục vụ đem bánh kem vào. Mọi người liền dọn dẹp lại cái bàn cho sạch sẽ. Sau đó thì đặt bánh kem lên bàn.

Trên mặt bánh kem ghi "Happy Birthday Trương Dư Hoài", chính giữa thì cắm một cấy nến. Phục vụ dùng bật lửa đốt cây nến lên, sau đó thì đi tới cửa tắt đèn và đứng chờ ở ngay đó.

Cả căn phòng rơi vào trong bóng tối, chỉ có cây nến bánh kem chiếu sáng quanh bàn bánh kem, nhưng lại không thể chiếu sáng tới những người ngồi xung quanh bàn. Vì vậy, mọi người xung quanh đều không nhìn thấy nhau.

Và cũng vì vậy, hầu như không ai hay biết rằng, Cố Tiểu Thất đang khẩn trương, hai tay nắm chặt túi quần, cắn chặt môi dưới, cố gắng không nhúc nhích hay phát ra tiếng gì, để tránh việc người khác biết được cô sợ tối.

Bỗng nhiên có một bàn tay chạm vào tay trái đang nắm chặt quần của cô. Sau đó thì luồn vào bàn tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Bàn tay đó khá lớn gần như ôm trọn hết cả bàn tay của cô. Hơi ấm từ bàn tay đó truyền đến bàn tay cô, sau đó lan truyền đến trái tim đang run sợ của cô, bất giác có thể khiến tim cô bình dịu lại.

Cô biết đây là bàn tay của ai.

Là Lục Dịch Thần!

Chỉ là...

Sau anh lại biết cô sợ tối nhỉ?

-----

Sau khi mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật xong, Trương Dư Hoài chắp tay lại cầu nguyện trước bánh kem.

Anh ước...

Mỗi năm sinh nhật cũng được như năm nay.

Từ nhỏ đến lớn anh, tuy rằng anh có không ít bạn bè thật, nhưng nói tới kiểu bạn bè chơi thật lòng thì cũng chỉ có Lục Dịch Thần và Du Thế Luân thôi. Mỗi năm tuy không như năm nay có tổ chức sinh nhật, nhưng được ở bên cạnh họ thì anh cũng đã rất vui rồi.

Năm nay anh thật sự rất vui vì đã có thêm nhiều người bạn mới. Cùng nhau lên lớp, cùng nhau tan học, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đi chơi, cùng nhau tổ chức sinh nhật, họ sẽ còn rất nhiều chuyện có thể cùng nhau làm.

Trương Dư Hoài mở mắt ra, cúi đầu xuống thổi tắt cây nến trên bánh kem. Ánh sáng trên nến vừa tắt, phục vụ liền mở đèn căn phòng ngay lập tức và sau đó đi ra ngoài phòng.

Ngay khi cả căn phòng sáng lên, bàn tay đang nắm tay của Cố Tiểu Thất lập tức buông ra, nhanh đến mức không một ai phát hiện ra.

Cố Tiểu Thất cúi đầu xuống nhìn tay trái của mình, trên đó vẫn còn hơi ấm của Lục Dịch Thần. Đầu ngón tay của cô xoa vào nhau, như hồi tưởng lại tình cảnh lúc nãy.

Nói thật, khi tay của Lục Dịch Thần lập tức buông ra, cô thậm chí có chút thất vọng trong lòng. Cô cũng không biết mình đang thất vọng điều gì nữa. Cô ngẩng đầu lên, quay sang nhìn về phía của Lục Dịch Thần.

Bất chợt đối diện thẳng với mắt cô, Lục Dịch Thần không kịp né tránh đi. Anh khẽ ho khụ một cái, giả bộ như chỉ là vô tình quay đầu sang nhìn cô, sau đó thì anh lại quay sang hướng khác.

Cố Tiểu Thất nhìn bộ dáng giả vờ của anh mà thầm cười trong lòng.

Trương Dư Hoài lấy nến ra khỏi bánh kem, cầm lấy dao nhựa bên cạnh. Bắt đầu cắt đều ra thành 9 phần. Trên bánh kem có 5 miếng dâu tây, nên khi cắt bánh kem ra sẽ 5 phần có dâu tây, 4 phần thì sẽ không có dâu tây.

Trương Dư Hoài chưa kịp phân bánh kem ra thì Phạm Vũ Thắng đã nhanh tay hơn lấy trước một dĩa bánh kem có dâu tây.

Khi Phạm Vũ Thắng dĩa bánh kem kéo tới trước mặt, Lữ Thanh Ngân cho rằng đây là lấy cho cô. Cô thậm chí còn cười ra miệng, tính mở miệng ra nói cảm ơn. Nhưng một giây sau cô lại thấy dĩa bánh kem đó đưa tới trước mặt Trần Niệm Hân.

Lữ Thanh Ngân nhất thời cứng đờ miệng, không biết nên phản ứng ra sao, cũng không biết cảm giác thất vọng trong lòng là tại sao.

Cố Tiểu Thất ngồi đối diện với Lữ Thanh Ngân, cho nên tất cả biểu hiện của Lữ Thanh Ngân, cô đều thấy hết. Cô không rõ là Lữ Thanh Ngân thất vọng vì không có bánh kem có dâu tây đó, hay là bởi vì... Phạm Vũ Thắng đưa bánh kem đó cho người khác mà không đưa cho cô ấy.

Cô nhìn bánh kem có dâu tây trước mặt mình, định đưa bánh kem của mình cho Lữ Thanh Ngân, nhưng đã có người nhanh tay hơn cô. Du Thế Luân đưa bánh kem có dâu tây của mình đổi với bánh kem không dâu tây của Lữ Thanh Ngân.

Anh cười nói với cô: "Tớ không ăn dâu tây."

Trương Dư Hoài ngạc nhiên quay đầu nhìn Du Thế Luân: "Cậu không phải rất thích ăn..."

Chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn từ chân khiến Trương Dư Hoài đau đến mức không nói nên lời, đã vậy anh còn phải nhịn cơn đau xuống, không thể hét lên.

Trương Dư Hoài dùng ánh mắt u ám nhìn Du Thế Luân.

Du Thế Luân cười như không cười nhìn Trương Dư Hoài.

Lữ Thanh Ngân nghi hoặc nhìn hai người họ, hỏi: "Sao vậy?"

Du Thế Luân cười trả lời cô: "Không sao. Ăn đi!"

Lữ Thanh Ngân nhìn bánh kem có dâu tây trước mặt mình, cười nói với Du Thế Luân: "Cảm ơn."

Cố Tiểu Thất thấy Lữ Thanh Ngân cũng nở nụ cười và ăn bánh kem rồi. Cô cũng yên tâm mà cúi đầu xuống ăn bánh kem của mình.

Cô đang ăn giữa chừng thì bỗng nhiên thấy có thêm một miếng dâu tây trên bánh kem của mình. Cô ngước đầu lên nhìn thì thấy là Lục Dịch Thần đang đặt dâu tây lên bánh kem của cô và sau đó thu tay lại.

Lục Dịch Thần khẽ mỉm cười nói với cô: "Tớ không ăn dâu tây. Cho cậu ăn."

Cố Tiểu Thất cười gật đầu, nói: "Cảm ơn."

Sau đó hai người lại cúi đầu ăn bánh kem của mình tiếp.

Trương Dư Hoài nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi âm thầm giơ ngón cái lên với Lục Dịch Thần. Lúc nãy anh cũng khá ngạc nhiên khi thấy Lục Dịch Thần cầm lấy bánh kem có dâu tây về phía mình, theo anh biết thì từ đó giờ, Lục Dịch Thần không thích mấy thứ đồ gì chua lắm.

Lúc đó anh đã định lên tiếng hỏi Lục Dịch Hoài rồi nhưng mà lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Dịch Thần quét tới khiến anh phải ngậm miệng lại. Bây giờ nhìn lại thì cuối cùng anh đã hiểu sao Lục Dịch Thần lại lấy bánh kem có dâu tây rồi.

Lục Dịch Thần bây giờ cũng biết cách theo đuổi con gái rồi nhỉ!