Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 19

Cô giáo bước vào lớp, lập tức hướng về phía dãy bàn của Cố Tiểu Thất nói: "Tiểu Thất, bắt đầu từ giờ, em phải kiểm tra khắc khe phần học thuộc bài của lớp, rõ chưa?"

Cố Tiểu Thất lập tức đứng dậy, nói: "Dạ, em hiểu rồi."

Nói đến chuyện này, vào hôm tuần trước, cô giáo chủ nhiệm đem theo một thùng bốc thăm vào lớp. Vì còn tháng sau nữa là đến ngày thi tốt nghiệp nên muốn bốc ra một người kiểm tra bài tập và phần học thuộc bài của lớp.

Và kết quả là bốc trúng Cố Tiểu Thất.

Cố Tiểu Thất phải nhận mệnh đi kiểm tra bài tập của lớp.

Giờ ra chơi đến, có rất nhiều người đi đến bàn của Cố Tiểu Thất, muốn tranh thủ trả bài.

Cố Tiểu Thất thở dài một hơi, nói với Lục Dịch Thần: "Dịch Thần, cậu đổi chỗ ngồi với tớ đi. Tớ ngồi bên ngoài sẽ tiện trả bài hơn."

Lục Dịch Thần gật đầu, nói: "Ừm."

Sau đó hai người đứng dậy và đổi chỗ ngồi cho nhau.

Cố Tiểu Thất ngồi xuống và quay sang nhìn những bạn học sinh đang đứng chờ trả bài, nói: "Vậy bây giờ các cậu trả bài đi. Những bạn phía sau thì hãy về chỗ ngồi chờ trước đi. Tớ kêu tên ai thì các cậu hãy xuống chỗ tớ trả bài."

Lục Dịch Thần nằm xuống bàn, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Tiểu Thất, khẽ cười.

-----

Một nam sinh đến bàn của Cố Tiểu Thất, nói: "Tiểu Thất, cậu có giúp tớ không?"

Cố Tiểu Thất ngước đầu lên nhìn nam sinh: "Hướng Nam? Cậu cần tớ giúp gì?"

Hướng Nam cười nói: "À, tớ có bài toán này không biết làm, cần cậu chỉ tớ, có được không?"

Cố Tiểu Thất nghe vậy liền gật đầu, cười nói: "Được chứ."

"Vậy tớ về chỗ trước, lát cậu lên chỗ tớ chỉ tớ nhé."

Cố Tiểu Thất gật đầu, nói: "Ừm."

Hướng Nam thấy cô gật đầu trả lời liền quay lại chỗ ngồi của mình.

Lục Dịch Thần ở bên cạnh đã nghe thấy được cuộc đối thoại của hai người, không khỏi nhíu mày khó chịu.

Cố Tiểu Thất thấy mặt anh có chút khó chịu, tưởng rằng anh không khỏe đâu đó, nên liền hỏi anh: "Cậu sao vậy? Không khỏe sao?"

Lục Dịch Thần lắc đầu, mím môi nói: "Không có... Cậu phải lên đó sao?"

Cố Tiểu Thất gật đầu: "Đúng vậy, tớ phải chỉ bài Hướng Nam. Tớ không nói với cậu nữa, tớ phải tranh thủ giờ ra chơi chỉ bài xong cho cậu ấy."

Nói rồi, cô liền rời chỗ ngồi đi.

Lục Dịch Thần còn muốn nói gì, nhưng lại không thể thốt ra lời.

Anh nhìn về phía Hướng Nam, Cố Tiểu Thất lúc này đã ngồi bên cạnh Hướng Nam, sau đó hai người ngồi xích lại gần nhau, đầu gần như chạm vào nhau, cúi đầu xuống cười nói vui vẻ.

Anh không thích cảnh tượng này. Nhưng lại không biết lấy lập trường gì để lên đó và kéo Cố Tiểu Thất về bên anh. Anh cau mày, lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại nghe nhạc, sau đó gục xuống bàn nằm ngủ.

-----

Sau đó, cứ mấy ngày liên tục, Cố Tiểu Thất phải liên tục đi kiểm tra bài tập và phần thuộc bài của các bạn khác. Có khi tới giờ ra về, cô còn phải ở lại lớp nghe các bạn khác trả bài, đến 6h tối mới kết thúc phần kiểm tra này.

Lục Dịch Thần cũng vì vậy mà ở lại bên cạnh Cố Tiểu Thất tới 6h. Bởi vì anh là người trả bài cuối cùng, sau đó thì hai người sẽ về nhà chung với nhau. Có khi họ sẽ vừa đi trên đường về nhà, vừa trả bài cho nhau.

Cảnh tượng này duy trì được hơn một tuần liền.

Ngày hôm nay có tiết thể dục, cũng là tiết học mọi người thích nhất, vì không cần phải nghe giảng, trả bài. Thầy thể dục biết các học sinh sắp đến kỳ thi tốt nghiệp, có áp lực nặng nề trong việc học hành, nên sau khi làm xong những động tác thể dục bình thường là cho họ tự nhiên chơi đùa trong tiết thể dục này, muốn bọn họ có được thời gian thả lỏng.

Lục Dịch Thần, Trương Dư Hoài, Du Thế Luân và Phạm Vũ Thắng đi chơi bóng rổ với các nam sinh khác trong lớp. Còn Cố Tiểu Thất và Lữ Thanh Ngân ngồi chơi ở dưới một gốc cây lớn.

Bỗng nhiên, Hướng Nam đi đến chỗ hai người họ. Lữ Thanh Ngân thấy anh đến, cười hỏi anh: "Không phải cậu lại tính ở đây trả bài chứ?"

Hướng Nam nghe vậy liền bật cười, nói: "Cậu nói đùa à? Tiết thể dục, ai lại đi trả bài chứ."

Lữ Thanh Ngân gật đầu liên tục, nói: "Không phải thì tốt. Nếu phải thì tớ sẽ đuổi cậu ngay."

Hướng Nam cười nói: "Cậu làm gì mà hung dữ thế?"

Lữ Thanh Ngân chậc một tiếng, hỏi: "Thế cậu đến đây làm gì?"

Hướng Nam lúc này nhìn về phía Cố Tiểu Thất, nói: "Đúng rồi, cô chủ nhiệm bảo cậu đi đến phòng làm việc của cô báo cáo việc học tập của lớp."

Cố Tiểu Thất thở dài, nói: "Được thôi."

Nói rồi, cô đứng dậy, không quên quay lại nói với Lữ Thanh Ngân: "Cậu chờ tớ một tí nhé."

Lữ Thanh Ngân gật đầu, cười nói: "Biết rồi, đi đi."

Cố Tiểu Thất và Hướng Nam cùng nhau đi về phía của phòng làm việc của cô chủ nhiệm.

Lữ Thanh Ngân nhìn bóng lưng của hai người họ như có điều suy nghĩ mà vuốt cằm.

Từ phía xa, Lục Dịch Thần đã thấy hai người họ đi cùng với nhau. Tuy rằng anh có chút khó chịu khi nhìn hai người họ đi chung nhưng anh biết họ là đi về phía của phòng làm việc của cô chủ nhiệm. Bởi lúc nãy Phạm Vũ Thắng có vô tình nghe thấy cô chủ nhiệm nói chuyện với Hướng Nam, sau đó thì Phạm Vũ Thắng nói lại cho anh nghe.

Trương Dư Hoài thấy Lục Dịch Thần đứng ngây ra đó không biết đang suy nghĩ gì, nên liền đi tới bên cạnh khoác vai anh, nói: "Cậu đang suy gì mà nhập tâm thế?"

Lục Dịch Thần mới nhìn Trương Dư Hoài, vẻ mặt như ghét bỏ mà lấy tay của Trương Dư Hoài ra: "Không có. Tiếp tục đi."

Trương Dư Hoài cảm thấy có chút khó hiểu nhưng cũng mặc kệ, tiếp tục chơi bóng rổ tiếp.

-----

Được một lúc rồi, nhưng Cố Tiểu Thất và Hướng Nam vẫn chưa về. Lục Dịch Thần cũng không còn muốn chơi nữa, anh uống xong một ngụm nước, sau đó liền đi về phía phòng làm việc của cô chủ nhiệm.

Khi anh đi đến, mới phát hiện ra, hai người họ đã không còn trong phòng làm việc của cô chủ nhiệm nữa. Đúng lúc anh đang định lấy điện thoại ra gọi cho Cố Tiểu Thất, thì bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng của hai người đó ở căn tin.

Không nghĩ ngợi gì, anh liền lập tức đi về phía căn tin.