Xuyên Sách Là Vì Để Gặp Cậu

Chương 20

Khi Lục Dịch Thần đến gần, thấy Hướng Nam cầm hai ly trà sữa, một ly thì đưa cho Cố Tiểu Thất, cô còn cười nói lời cảm ơn.

Cố Tiểu Thất quay đầu nhìn thì thấy Lục Dịch Thần bước tới, cô mỉm cười hỏi anh: "Cậu cũng đến đây mua đồ à?"

Anh nhìn hai ly trà sữa trên tay hai người họ mà cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu trong lòng, giống như có một cơn núi lửa muốn phun trào ra ngoài. Hai tay rũ bên người của anh không biết từ lúc nào thì đã co lại thành nắm đấm, gân xanh hầu như nổi hết cả hai cánh tay, dưới ánh nắng sáng gay gắt càng hiện lên rõ ràng hơn.

Lục Dịch Thần lạnh lùng quay người đi về hướng khác, không trả lời Cố Tiểu Thất. Anh cảm thấy nếu mình còn ở lại đây nhìn hai người họ, anh sẽ nổi điên mất.

Cố Tiểu Thất thấy anh quay đầu bỏ đi, cho rằng anh không khỏe, liền xoay đầu nói với Hướng Nam: "Tớ đi trước đây. Cảm ơn trà sữa của cậu."

Không đợi Hướng Nam trả lời, cô liền quay người, đuổi theo Lục Dịch Thần từ phía xa.

Hướng Nam vươn tay ra muốn nắm tay cô lại, nhưng mà đã quá muộn, cô đã đi mất rồi. Anh nhìn hai người họ từ phía xa, ánh mắt dần dần sâu thẳm hơn.

-----

Cố Tiểu Thất vừa đuổi theo từ phía sau, vừa hô tên Lục Dịch Thần, nhưng Lục Dịch Thần không hề dừng bước chân lại. Cho đến khi đi đến một gốc cây nào đó, anh mới dừng lại và quay đầu lại nhìn cô.

Lục Dịch Thần lạnh lùng hỏi cô: "Cậu đuổi theo làm gì?"

Cố Tiểu Thất rõ ràng nhận ra bầu không khí xung quanh anh, khá lạnh lẽo. Đã rất lâu rồi, cô mới lại thấy vẻ mặt lạnh lùng như vậy của anh. Từ sau khi bọn họ quen thân với nhau, tuy anh vẫn im lặng không nói nhiều, bề ngoài nhìn thì có thể cảm thấy anh lạnh lùng, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng anh hay khẽ nhếch lên.

Nhưng giờ phút này, cô cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lùng tỏa ra xung quanh anh.

Cố Tiểu Thất vẫn cho rằng là anh bị bệnh, tiến lại gần anh, nhón chân lên, đặt tay lên trán của anh, hỏi: "Có phải cậu không khỏe không?"

Nếu như là lúc trước, hành động này của cô sẽ khiến anh ngượng ngùng, nhưng lại vui vẻ trong lòng, muốn cô tiếp xúc nhiều hơn với anh.

Nhưng bây giờ trong đầu anh toàn là cảnh tượng Hướng Nam đến bàn của bọn họ tìm Cố Tiểu Thất trả bài hoặc là chỉ bài, cảnh tượng đầu của Cố Tiểu Thất và đầu của Hướng Nam gần như có thể chạm vào nhau, cảnh tượng ánh mắt Hướng Nam nhìn Cố Tiểu Thất rất dịu dàng, cảnh tượng Cố Tiểu Thất cười vui vẻ với Hướng Nam, cầm lấy ly trà sữa đó.

Nghĩ đến đây, Lục Dịch Thần lạnh lùng gạt tay của Cố Tiểu Thất, lực tay mạnh đến mức khiến Cố Tiểu Thất không tự chủ được mà lùi lại mấy bước.

Cố Tiểu Thất cảm thấy khó hiểu nhìn anh: "Cậu sao vậy?"

Lục Dịch Thần không nghĩ tới mình mạnh tay đến vậy, nhưng cũng may không làm cô ngã bị thương, nếu không anh sẽ muốn tát vào mặt mình, anh sẽ rất ân hận.

Lục Dịch Thần nhìn cô, hỏi: "Tiểu Thất, cậu có thể đừng tiếp xúc với Hướng Nam được không?"

Sau khi anh nói ra câu này, anh mới nhận ra rằng thì ra giọng mình đã khàn tới mức độ nào, con mắt của anh cũng đã đỏ lên và đau đến mức nào.

Cố Tiểu Thất nghe anh hỏi vậy, bỗng chốc cô ngẩn người ra, không hiểu tại sao anh lại hỏi vậy: "Tại sao?"

"Tớ không thích."

Cô nhíu mày nói: "Tớ chỉ là..."

Lục Dịch Thần bỗng nhiên hét to tên cô: "Tiểu Thất."

Anh tiến lên giật lấy ly trà sữa trong tay cô, hung hăng quăng ly trà sữa xuống đất.

Cố Tiểu Thất lúc này cũng đã tức giận: "Cậu đang làm gì vậy?"

Lục Dịch Thần nắm hai bên cánh tay cô, cúi đầu nhìn vào ánh mắt cô, nói: "Tớ không thích hai người gần gũi nhau như vậy, không thích ánh mắt cậu ta nhìn cậu, không thích cậu nhận đồ của cậu ta. Cậu có thể đừng có gần gũi với cậu ta như vậy được không?"

Anh bây giờ đã bị lòng đố kỵ khống chế anh, anh đem hết những lời trong lòng của mình nói với cô.

Cố Tiểu Thất nhíu mày nhìn anh, nói: "Cậu ấy chỉ là bao tớ ly trà sữa xem như là cảm ơn tớ giúp cậu ấy trong việc học. Bọn tớ không có gần gũi."

"Có."

"Không có."

"Có."

"Không có."

"Có."

Cố Tiểu Thất cuối cùng cũng bộc phát cơn thịnh nộ của mình, vùng vẫy thoát khỏi hai bàn tay của Lục Dịch Thần đang nắm chặt hai cánh tay của mình.

"Cậu cảm thấy cậu có tư cách gì để quản tớ!"

Sau khi câu này được thốt ra, cả hai người đều ngẩn ra.

Cố Tiểu Thất há miệng muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Cô chỉ là bị cơn giận làm cho khó chịu, bất tri bất giác thốt ra câu này, cô không phải cố ý.

"Tớ..."

Cố Tiểu Thất đang cố suy nghĩ ra nên nói gì, nhưng Lục Dịch Thần lúc này dựa vào gốc cây, tay che lại đôi mắt, miệng thì nhếch cười tự giễu.

"Ha... Đúng vậy, tớ làm gì có tư cách quản cậu."

Lục Dịch Thần, mày thật là vô dụng!

Cố Tiểu Thất tiến lên muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện cổ họng không thể thốt ra được một lời nào cả.

Nhất thời cả hai người đều rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, Lục Dịch Thần đứng thẳng người và quay lưng lại về phía Cố Tiểu Thất.

Anh cúi đầu xuống nhìn chân mình, tay nắm quả đấm thật chặt, nói: "Xin lỗi, là tớ vượt giới hạn rồi. Sẽ không có lần sau."

Sau khi nói xong câu này, anh bước đi về phía trước, bỏ mặc cô ở lại phía sau. Và đồng thời, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt anh.

Cố Tiểu Thất chỉ còn biết đứng nhìn anh đi về phía xa. Cô cảm giác như rằng anh đang dần dần bước xa khỏi thế giới cô, xa dần, xa dần, cho đến khi chẳng còn thấy hình bóng anh nữa.

Lúc này cô cũng nhịn không được nữa mà ngồi xổm xuống rơi nước mắt.

Cô không phải là có ý đó.

Không phải là ý đó.

Tại sao...

Cậu không tin tớ?