Ý Niệm Trường An

Chương 12: Đừng động!

Trong dưỡng tâm điện bây giờ quá đỗi im lặng, ba người sáu con mắt nhìn nhau. Ngư Giang lúc này lại lên tiếng từ chối, "Nhi thần vô năng không có năng lực quản lí đất nước, khẩn cầu phụ hoàng rút lại lời nói."

Phúc công công định tiếp lời nhưng mi tâm của Hoàng thượng dính chặt lại với nhau, ông đưa ngón tay day day vài cái rồi đáp lời một cách chắc nịch: "Chuyện này ý trẫm đã quyết, các ngươi đừng khuyên nữa. Con mau về chuẩn bị mọi thứ cả đi, ngày mai lại vào cung gặp trẫm."

Ngư Giang hết cách đành quay về phủ chờ đợi ngày mai, lệnh Vua khó cãi mà...

Hoàng hậu lúc này vừa hay đã đến ngoài cửa, lúc Ngư Giang mở cửa liền bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Hoàng hậu. Bà hậm hực bước vào, phía sau là cung nữ hớt hải chạy theo.

"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói người định phế Thái tử, chuyện này rốt cuộc là thế nào chứ?"

Hoàng thượng im lặng không nói gì, để Hoàng hậu đứng tầm một nén nhang mới trả lời: "Chuyện này thì phải hỏi chính bản thân nàng đã làm ra chuyện gì!"

Tuế Linh có chút chột dạ, không lẽ chuyện bà làm Hoàng thượng đã biết? Chẳng trách ông lại muốn phế Thái tử. Tuế Linh cố gắng bình tĩnh, hỏi lại Hoàng thượng.

"Lời này thần thiếp có chút không hiểu?"

Uất Trì Tuấn Xung lôi ra một bức thư, phía trên đề hai chữ "Ngọc Dung" nhũ danh của Hoàng hậu Tuế Linh, kèm theo đó là một phượng bài chỉ Hoàng hậu mới có. Ông lại đưa mắt nhìn lên mái tóc cài trâm phượng, hỏi: "Cây trâm trẫm tặng nàng đâu rồi?"

"Hôm trước thần thiếp dạo chơi ở ngự hoa viên lỡ đánh rơi đến hôm nay vẫn chưa tìm thấy..." giọng Tuế Linh ngày càng nhỏ dần.

"Nếu trẫm nhớ không nhầm thì chắc là cây trâm này nhỉ?" Tuấn Xung lại lấy ra cây trâm bằng vàng nạm ngọc, khắc chữ "Linh" trong tên của Hoàng hậu trên đó. Hoàng hậu lúc này quỳ xuống cầu xin.

"Hoàng thượng minh giám, chuyện này tất cả đều là do thần thiếp gây ra, không liên quan đến Thái tử!"

"Vậy còn miếng ngọc bội tìm được trên người gián điệp nước địch nàng giải thích sao đây?" Tuấn Xung tức giận đập bàn, thật không ngờ người phụ nữ đầu ấp tay gối với ông mười lăm năm nay là kẻ gian thần bán nước hại dân. Còn cả đứa con trai mà ông yêu thương cũng góp phần vô chuyện tày đình này. Nếu một người từng cấu kết với kẻ địch bán nước lên ngôi, dân chúng biết được thì ắt hẳn sẽ loạn cả lên?

Quanh quẩn một hồi, Tuấn Xung vẫn nhận ra dưỡng tử bao năm ông lãng quên mới là lựa chọn thích hợp nhất. Hoàng hậu lúc này nước mắt ngắn dài quỳ lạy cầu xin tha cho Thái tử, tất cả tội lỗi bà đều nhận về bản thân.

Thái tử lúc này cũng vừa hay bước vào điện, nhìn thấy mẫu hậu mình đang quỳ lạy khóc lóc dưới chân phụ hoàng mình liền chạy đến. Nắm rõ được tình hình, Thái tử lập tức quỳ xuống nhận tội: "Phụ hoàng, chuyện này là do nhi thần, không liên quan gì đến mẫu hậu cả!"

Phúc công công ở bên cạnh cũng nói đỡ cho hai người, nhưng bây giờ Tuấn Xung đã giận lên đến đỉnh điểm, sẵn sàng giết kẻ nào dám chống lại lệnh của ông. Hoàng hậu dập đầu đến chảy cả máu, Tháu tử bên cạnh khuôn mặt đau lòng nhìn mẫu hậu mình.

Bỗng, trước mắt Tuấn Xung tối sầm lại, ở vị trí tim của ông cảm giác đau thắt lại. Thái tử, Phúc công công và Tuế Linh Hoàng hậu vội vàng đỡ ông đến giường rồi cho truyện gọi thái y.

Thái y chuẩn bệnh rằng Tuấn Xung mắc bệnh tim, khí huyết lúc có lúc không, bây giờ đến thuốc cũng chỉ cầm cự được vài tháng. Hoàng hậu ở bên cạnh nghe được liền ngất đi.

.

"Tiểu Dương, lúc nãy dặn ngươi đi xem Quan Nguyệt ngươi đã đi chưa?"

Ngư Giang hỏi Tiểu Dương, mục đích hắn vào cung hôm nay là đến chơi với Quan Nguyệt là chính còn gặp mặt Hoàng thượng chỉ là phụ thôi.

Tiểu Dương nghe xong nhanh nhảu đáp lời: "Bẩm Vương gia, nghe nói hôm nay các cung nữ xuất cung tìm thảo dược rồi, sáu ngày sau sẽ quay lại cung thi đấu."

Ngư Giang ừ một tiếng. Không có Quan Nguyệt ở đây thì hắn biết làm gì đây nhỉ? Từ hôm qua đến bây giờ trong đầu hắn luôn là hình ảnh của Quan Nguyệt. Không lẽ lần này Ngư Giang thật sự rung động với Quan Nguyệt? Ai da, không nghĩ được gì nhiều nữa rồi!

Cũng may Ngư Giang đã sai người đi điều tra lai lịch của cô cung nữ giữa đem khuya múa giữa trời tuyết rét buốt. Hắn lên xe ngựa rồi bảo phu xe đến huyện Yên Thanh - Tịnh phủ.

Đi nửa ngày mới đến huyện nghèo này, Tiểu Duy xuống ngựa trước lấy ghế cho hắn xuống sau. Ngư Giang đứng trước cửa Tịnh gia chỉnh đốn lại trang phục, tóc tai, sau khi xác nhận đã gọn gàng sạch sẽ mới gõ cửa.

Một người làm mở cửa, nhìn Ngư Giang từ trên một lượt xác nhận đây là công tử giàu có liền hỏi: "Xin hỏi vị này là..."

Tiểu Duy nóng nảy, vẫn cứ dáng vẻ lần đầu gặp Quan Nguyệt quát nạt, "Ngươi nhìn cho rõ, đây là Vương..."

Chưa kịp để Tiểu Duy nói hết câu thì Ngư Giang đã chặn miệng, phe phẩy quạt bình thản: "Phiền ngươi vào trong báo với Quan Nguyệt tiểu thư nhà ngươi, có Uất Trì công tử đến thăm."

Người làm gật đầu, nói Ngư Giang đợi một lát ở đây để hắn chạy vào trong thông báo.

Lúc này Quan Nguyệt, Viên Viên và Tịnh phu nhân đang dùng bữa. Nghe nói có Uất Trì công tử đến thăm Quan Nguyệt liền bất giác nở một nụ cười vui vẻ. Còn Tịnh phu nhân và Viên Viên khuôn mặt khó hiểu.

Ngư Giang được mời vào phủ, dáng vẻ hắn ung dung, hiên ngang đến chỗ ba người đang dùng bữa. Xác nhận người ngồi giữa là chủ mẫu của Tịnh gia - Quán Xuân, hắn dùng lễ hậu bối hành lễ với bà, điều này khiến hắn ghi điểm trong mắt bà hơn. Tịnh phu nhân cho người làm mang thêm một bộ bát đũa lên. Và thế là bữa cơm ba người lại thành bốn người.

Dùng bữa xong, Ngư Giang được Tịnh phu nhân giữ lại hỏi vài chuyện. Còn Viên Viên và Quan Nguyệt thì đi dạo cho tiêu bớt đồ ăn.

Tịnh phu nhân thổi trà rồi nhấp một ngụm, đặt chén trà trên bàn bà hỏi: "Vị công tử này quen biết với Quan Nguyệt thế nào nhỉ?"

"Vãn bối quen biết Quan Nguyệt cô nương trong cung. Hôm nay tiện đường nên đến thăm gia phủ. Sau này người cứ gọi vãn bối một tiếng "con rể" là được." Ngư Giang mỉm cười đáp lại.

Tịnh phu nhân như chọc trúng huyệt cười lớn. Hai người một già một trẻ cứ thế nói chuyện trên trời dưới đất.

Ở phía bên Quan Nguyệt, Viên Viên tò mò về thân phận của vị công tử Uất Trì Ngư Giang này, gặng hỏi mãi mới có câu trả lời từ nàng.

"Nếu ta nói hắn là bằng hữu của ta, thân phận thật của hắn là Vương gia thì cô có tin không?" Quan Nguyệt vừa đi vừa trả lời.

"Hắn á? Nhìn cũng không giống lắm, có điều nếu cô nói hắn là công tử của một hộ giàu có thì ta sẽ tin hơn đấy." Viên Viên trêu Quan Nguyệt.

Quả thật, hôm nay Ngư Giang bận đồ rất giản dị, chỉ có miếng ngọc bội bên người là quý giá thôi. Nhìn vào ai cũng nghĩ như Viên Viên chứ đâu thèm nghĩ hắn là vị Vương gia ăn chơi có tiếng ở kinh thành.

Đi dạo chán rồi thì hai người quay về phòng của mình. Quan Nguyệt mở cửa phòng, một mùi thơm nhẹ thoảng trong phòng bay ra ngoài. Trong phòng vẫn như trước, hơn nữa lại còn rất gọn gàng và sạch sẽ, đồ vật không bám bụi chút nào cả. Xem ra Tịnh phu nhân đã cho người lau dọn căn phòng này thật kĩ càng trong ba tháng qua, bà vẫn không quên mùi hương mà nàng thích là mùi của hoan lan.

"Y Liên." Quan Nguyệt khẽ gọi, Y Liên mau chân bước vào, nàng lại nói, "Ta muốn tắm rồi, dặn người chuẩn bị nước."

Y Liên vâng một tiếng rồi chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc nước đã chuẩn bị xong.

Ngư Giang đi đường một ngày trên người cũng bám bụi, xin phép lưu lại Tịnh phủ một đêm. Hắn đến phòng tắm thì thấy nước đã chuẩn bị sẵn liền nghĩ bụng: "Không ngờ Tịnh phủ lại chu đáo thế, biết ta muốn tắm liền chuẩn bị nước."

Hắn cởi từng lớp y phục rồi bước vào bồn, cảm giác ngâm mình trong nước nóng khiến hắn cảm thấy thật dễ chịu, xung quanh căn phòng tắm này cũng vương thoảng mùi hương lạ rất thơm.

"Tiểu thư, hay là người để em hầu hạ đi?" Y Liên chân cuống quýt theo sau năn nỉ Quan Nguyệt.

"Hôm nay ta muốn ngâm mình lâu một chút, muội mau về đi, không cần muội hầu hạ đâu!" Quan Nguyệt xua đuổi Y Liên một cách phũ phàng, đã lâu như vậy rồi không có thời gian thoải mái với bản thân,cho nên hôm nay nàng định bụng sẽ ngâm mình lâu một chút để đầu óc thư thái hơn.

Ngư Giang nhận ra giọng nói của Quan Nguyệt liền cuống cuồng lên. Bây giờ hắn mới nhận ra bồn tắm này là chuẩn bị cho Quan Nguyệt chứ không phải cho bản thân. Quýnh quá hoá dại, Ngư Giang đánh liều hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống.

Quan Nguyệt lúc này đã bước vào, nàng cởi bỏ xiêm y, trên người không chút mảnh vải bước tới bồn.

Ngư Giang dưới nước đã chịu không nổi nữa liền ngoi lên khỏi mặt nước, Quan Nguyệt đứng sững ở đấy. Vài giây sau liền hét lớn, "Lưu manh! Ngư Giang huynh muốn chết sao?"

Ngư Giang nhìn Quan Nguyệt không mặc gì trên người mặt liền đỏ như trái cà chua chín. Sợ có người sẽ nghe thấy nên hắn vội vàng bước ra khỏi bồn tắm định bịt miệng nàng thì bị nước dưới dàn làm cho ngã.

Cơ mà ngã đâu không ngã, lại ngã đúng ngay trên người Quan Nguyệt. Với tình huống này thì đương nhiên là có một nụ hôn rồi... hai đôi môi cứ thế mà chạm nhau, hắn ngây mặt nhìn Quan Nguyệt rồi đưa mắt nhìn xuống bầu ngực căng tròn của nàng.

"Huynh nhìn đi đâu vậy hả? Người đâu, mau đến đây!" Quan Nguyệt ngọ nguậy hét lớn.

Thôi xong rồi,phần dưới của hắn bây giờ đã bắt đầu có phản ứng với cơ thể nàng rồi! Hắn bụm miệng nàng lại rồi nói: "Đừng động nữa, ta..." Hắn nhìn xuống dưới lần nữa rồi nói tiếp: "Ta sẽ không nhịn được nữa nếu muội cứ cử động tiếp như vậy!"